Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 193 - Muội viết một bài tâm đắc đi



Chương 193: Muội viết một bài tâm đắc điNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTiêu Y như muội muội nhà bên, tiếp tục là tri kỷ kể cho Lữ Thiếu Khanh nghe tin xấu: “Nhị sư huynh, huynh không cần nghĩ tới chuyện này đâu, Nhu Nhu tỷ tỷ nói, chắc thời gian này Hạ Ngữ sư tỷ không thể ra ngoài được.”“Chuyện xảy ra như vậy, chắc chắn tỷ ấy sẽ bị giám sát rất chặt.”Lữ Thiếu Khanh nghe vậy, trên mặt không hề có bất cứ biểu cảm gì bất ngờ.Hắn cũng đoán ra được điểm này.Hạ Ngữ là Đại đệ tử Song Nguyệt Cốc, vậy mà yêu đương, ở cùng với người khác.Dù là giả, Song Nguyệt Cốc cũng không dám sơ suất.Lỡ như là thật thì sao?Đóa hoa tươi của Song Nguyệt Cốc bị người ta hái rồi, đến lúc đó Song Nguyệt Cốc phải làm sao?Bị coi là đồ cưới à?Ôi, thật phiền phức.Lữ Thiếu Khanh lắc đầu đi ra ngoài.“Nhị sư huynh, huynh định đi đâu?”“Còn có nơi nào để đi nữa?” Trong giọng Lữ Thiếu Khanh lộ ra sự bất đắc dĩ, cũng rất khó chịu: “Đương nhiên là đi gặp đám mê gái kia rồi.”Nếu không có mệnh lệnh của chưởng môn thì ta trốn đi lâu rồi.Để tâm chuyện ai chặn cửa, để tâm hồng thủy ngập trời cái gì?Tiêu Y giật mình, Nhị sư huynh mình lại muốn đối diện trực diện với phiền phức à?Lần đầu tiên đấy, hôm nay Nhị sư huynh sao vậy?Tiêu Y nện bước chân nhỏ ngắn chạy nhanh như chớp theo sau lưng Lữ Thiếu Khanh, theo sát.Tiểu Hồng cũng bay từ trên cây xuống, nằm bò trên đầu Tiêu Y.Tiêu Y theo Lữ Thiếu Khanh đi về phía cổng môn phái, đồng thời rất hiếu kì, cũng có chút lo lắng.“Nhị sư huynh, huynh không sao chứ?”Với tính cách Nhị sư huynh đáng lẽ bây giờ chạy được bao xa sẽ chạy bấy xa, tìm một chỗ trốn mới đúng.Sao lại muốn trực tiếp đối mặt với những người chặn cửa chứ?Đây không phải chuyện nhỏ, chỉ cần hành động không ổn một chút sẽ bị người ta ghi hận.Đến lúc đó hắn sẽ trở thành kẻ bị ngàn người chỉ trỏ, vạn người thóa mạ, thân bại danh liệt, trở thành chuột chạy qua đường cũng không phải không thể.Đối mặt với sự quan tâm của Tiêu Y, Lữ Thiếu Khanh hùng hùng hổ hổ, không hề cảm kích: “Thế nào gọi là không sao?”“Không sao thì ta ra ngoài làm gì?”“Móa nó, phiền phức chết đi được, đã nói trước là không thể có liên hệ với Hạ Ngữ sư tỷ rồi.”“Đúng là sai một ly đi một dặm mà.”Tiêu Y trừng to mắt, lộ vẻ giật mình.“Nhị sư huynh, ngay cả ngày này huynh cũng đoán được rồi à?”Như vậy thì thông minh cỡ nào, đầu óc Nhị sư huynh lợi hại như vậy sao?Trước đó nàng ta còn tưởng Lữ Thiếu Khanh ghét phiền phức là cái cớ, chủ yếu là lười không muốn động đậy.Nhưng giờ xem ra không phải là như thế.Đúng là rất phiền phức.Sự khiếp sợ trong mắt Tiêu Y dần dần biến thành sùng bái.Nhị sư huynh ta đúng là lợi hại.“Nhị sư huynh, huynh thật sự lợi hại.”Đối với sự sùng bái của sư muội, trong lòng Lữ Thiếu Khanh không hề có bất kỳ cảm giác thành tựu gì.Hắn còn vô cùng phẫn nộ.Hắn cốc mạnh vào đầu nàng ta, mắng: “Cho nên, xin nhờ muội động cái não heo của muội nhiều một chút.”“Muội tưởng rằng ta đang đùa sao?”“Cánh tay cả ngày toàn ngoặt ra ngoài, giờ có còn nói thay cho Hạ Ngữ sư tỷ chứ không giúp ta nữa không?”Tiêu Y ôm đầu, chật vật chạy trốn: “Nhị sư huynh, ta sai rồi.”Ngoài miệng nàng ta nói nhận sai nhưng trong lòng lại không thấy mình có lỗi gì.“Nhị sư huynh, Hạ Ngữ sư tỷ ở lại Thiên Ngự Phong cũng tốt mà, ta có thể học được rất nhiều điều.”Ôi chao, còn chưa biết sai nữa.Lữ Thiếu Khanh giận dữ: “Muội chết đi cho ta.”Đợi tới khi Lữ Thiếu Khanh và Tiêu Y đi tới cổng lớn của môn phái nơi này đã thành biển người núi người rồi.Bên ngoài, mấy ngàn tu sĩ đang chặn trước cổng núi, từng tiếng gầm nối đuôi nhau.“Lữ Thiếu Khanh đâu? Lăn ra đây.”“Lữ Thiếu Khanh, ngươi dám khinh nhờn nữ thần của ta, ta phải giết ngươi.”“Lữ Thiếu Khanh, ra đây, ta muốn quyết đấu với ngươi, ngươi không xứng với Hạ Ngữ cô nương...”“Đồ hèn nhát Lữ Thiếu Khanh, cút ra đây, ta muốn xem thử ngươi là ai, ngươi mà cũng xứng với Hạ Ngữ cô cương à?”“Giết tên ác đồ Lữ Thiếu Khanh này trả lại danh dự cho Hạ Ngữ cô nương...”Hàng ngàn tu sĩ bên ngoài, hơn nữa còn có người đang liên tục chạy tới.Trong khoảng thời gian ngắn mà đã có nhiều tu sĩ tụ tập như vậy, đủ để nhìn thấy mị lực của đệ nhất mỹ nhân Hạ Ngữ này khủng bố đến mức nào.Những người này phát ra thanh âm trong không khí hình thành ra gợn sóng mắt trần có thể thấy được, từng đợt nối nhau đánh thẳng vào Lữ Thiếu Khanh.Bên Lữ Thiếu Khanh nghiêm túc nghênh đón.Trưởng lão, đệ tử cũng có hơn trăm người tới đây, nghiêm phòng tử thủ đề phòng người bên dưới tấn công sơn môn.Không ít đệ tử lần đầu gặp phải tình huống như vậy, sắc mặt trắng bệch, trong lòng rụt rè.Vài người tay cầm trường kiếm còn khẽ run lên.Người bên ngoài đều là tu sĩ, dù thực lực cá nhân chẳng ra sao nhưng nếu những người này liên hợp lại, động thủ, chỉ dựa vào những đệ tử này của Lăng Tiêu Phái thì chưa chắc có thể ngăn cản được.“Lữ, Lữ sư huynh đâu?”“Hắn đâu rồi?”“Vì sao còn chưa tới?”“Không phải hắn chạy rồi chứ? Đây, đúng là nỗi sỉ nhục của môn phái.”“Hắn rước về cho môn phái phiền phức lớn như vậy mà hắn còn không bước ra sao?”Các đệ tử dần bất mãn với Lữ Thiếu Khanh.Gây ra phiền toái lớn như vậy mà người còn chưa tới?Thậm chí bọn hắn hi vọng môn phái chủ động giao Lữ Thiếu Khanh ra, nh ư vậy sẽ không liên lụy đến bọn hắn.Giờ đám người bên dưới đang vô cùng kích động, một khi xông vào chắc chắn sẽ gây ra thương vong rất lớn.“Nhị sư huynh, làm sao bây giờ?”Tiêu Y vừa tới liền phát hiện nhân số còn nhiều hơn so với tưởng tượng của mình.Trên mặt nàng ta càng lộ ra tia lo lắng.Điều này với Nhị sư huynh mà nói tuyệt đối không phải tin tức tốt.Trước đó Nhị sư huynh từng nói phải luôn khiêm tốn, giờ hắn có muốn khiêm tốn cũng không khiêm tốn được nữa rồi.Giờ hắn đã trở thành kẻ địch chung của nam tu sĩ Tề Châu.Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi đã nhiều người tụ tập như vậy, nhiều thời gian thêm chút nữa, có phải hơn phân nửa người Tề Châu sẽ tới đây không?Thật sự nhiều người tới như vậy thì cho dù là Lăng Tiêu Phái cũng không thể tránh né được mũi nhọn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận