Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 3129: Tiên Đế uy áp? (length: 6656)

Tiêu Y để mọi người kịp phản ứng.
Hoàn toàn chính xác!
Lấy tính cách của Lữ Thiếu Khanh, quả quyết sẽ không bỏ rơi Kế Ngôn.
Không có chuyện hắn bỏ Kế Ngôn mà rời đi.
Hắn đã xuất hiện ở đây, nói rõ Kế Ngôn bên kia không có nguy hiểm gì.
Lữ Thiếu Khanh bĩu môi, "Thôi đi, ta kệ hắn sống chết..."
"Nhị sư huynh, ngươi cứ nói đi, đừng để mọi người lo lắng!"
Phục Thái Lương cũng nói, "Nói rõ ràng một chút."
Đám người hết sức tò mò.
Chuyện Kế Ngôn trong miệng Lữ Thiếu Khanh cùng Tiên Đế chiến đấu là chuyện gì xảy ra.
Không phải là Tiên Đế tự mình ra tay sao?
Tiên Đế tự mình ra tay, Kế Ngôn làm sao ngăn cản được?
Nếu có thể ngăn cản được, Kế Ngôn chẳng phải đã thành Tiên Đế rồi?
Nhưng nếu đã trở thành Tiên Đế, toàn bộ Tiên Giới hẳn là đều biết mới đúng.
Vì sao không có động tĩnh gì?
Vô vàn, rất nhiều vấn đề khiến đám người bối rối.
Cho dù người không hiếu kỳ cũng muốn hỏi thăm cho rõ ràng, hiểu cho thấu đáo.
Trước ánh mắt khẩn cầu của mọi người, Lữ Thiếu Khanh thở dài một tiếng, "Nói thì rất dài dòng..."
Nói rất dài dòng?
Tiêu Y bĩu môi.
Quản Vọng, Phục Thái Lương và những người khác mặt đỏ lên, muốn đánh người.
Mọi người đều biết ý nghĩa của bốn chữ "nói rất dài dòng" của Lữ Thiếu Khanh.
"Ngươi không thể nói cho tử tế được sao?" Quản Vọng phì phò nói.
Lữ Thiếu Khanh ôm Tiểu Hắc, sờ đầu Tiểu Hắc, cười hắc hắc, "Không thể, mệt quá."
"Ngươi không thấy ta hiện tại nửa sống nửa chết sao?"
Quản Vọng tức chết, ta thấy ngươi có thể chọc ta tức chết gần rồi đấy.
Quản Vọng nháy mắt ra dấu với Tiêu Y, ra hiệu Tiêu Y đi để Phong Tần lên tiếng.
Tiêu Y hiểu ý, cười hắc hắc, chạy tới kéo tay Phong Tần, "Tổ sư nương, người bảo nhị sư huynh nói một chút đi."
Ở đây, Lữ Thiếu Khanh tôn kính Phong Tần nhất.
Hầu như là có cầu tất ứng.
Ngay cả Phục Thái Lương là người tổ sư này cũng phải lui về phía sau.
Phong Tần nhìn Lữ Thiếu Khanh, còn chưa mở lời, Lữ Thiếu Khanh đã phải đáp ứng, "Được thôi, dẫn các ngươi đi xem một chút."
"Bất quá trước đó, có một điều kiện, nhất định phải đáp ứng mới được."
Tiêu Y nghe xong, lập tức vuốt ngực, "Điều kiện gì, nhị sư huynh ngươi cứ nói."
Hừ hừ, chỉ cần có thể đi theo các ngươi xem kịch, điều kiện gì ta cũng có thể đáp ứng.
Những năm gần đây ta đã bỏ lỡ biết bao nhiêu chuyện hay rồi.
Những năm này không đi theo, Kế Ngôn đã sắp đánh nhau với Tiên Đế rồi.
Lại không đi theo nữa, ta sợ ngày sau sẽ bị người ta chê mất.
Tiêu Y trong lòng thầm nghĩ, cảm thấy mình đã bỏ lỡ không biết bao nhiêu thứ hay ho.
Điều kiện của Lữ Thiếu Khanh rất đơn giản, "Đơn giản thôi, sau khi xem xong, các ngươi từ đâu tới thì về lại đó."
Tiêu Y đang đắc ý thì đột nhiên trợn tròn mắt, không dám tin nhìn Lữ Thiếu Khanh.
Lập tức làm bộ đáng thương, "Nhị sư huynh, ngươi không muốn chúng ta sao?"
"Đừng, đừng mà!" Lữ Thiếu Khanh tức giận nói, "Các ngươi đi theo có ích lợi gì?"
"Một chút việc cũng không giúp được, còn dễ khiến ta phân tâm, muốn các ngươi đi theo làm gì?"
Sau khi nói xong, Lữ Thiếu Khanh vung tay, đám người lập tức cảm thấy trời đất quay cuồng, thiên địa đảo lộn, không gian biến đổi.
Bọn họ cảm thấy đầu có chút choáng một cái, sau một khắc đã xuất hiện ở một nơi hoàn toàn mới.
Vừa đến nơi đây, đám người còn chưa nhìn rõ ràng hoàn cảnh xung quanh, liền cảm thấy một cỗ áp lực vô song từ trên trời giáng xuống.
Tựa như một tòa thần sơn trấn áp lên người mình.
Đám người suýt nữa đã quỳ rạp xuống.
Đám người theo bản năng muốn phản kháng, tiên lực trong cơ thể vận chuyển, bề mặt thân thể tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
Bọn họ không muốn cúi đầu khuất phục.
Nhưng mà!
Chỉ kiên trì được một lát, bọn họ liền không trụ nổi.
Người đầu tiên chính là Bạch Nột, bình thường trong mắt người khác nàng là tiên tử áo trắng, hiện tại nàng lộ vẻ vô cùng chật vật, trực tiếp quỳ xuống giữa không trung.
Ngay sau đó những người khác cũng nửa quỳ, mặt đỏ lên, vô cùng khó chịu.
Bọn họ cố gắng chống đỡ, nhưng cảm thấy áp lực ngày càng lớn.
Bọn họ cảm thấy những ngọn thần sơn trên người như xếp chồng lên nhau, áp lực mỗi lần một mạnh hơn.
Đáng sợ hơn là, không chỉ có nhục thể bọn họ phải chịu áp lực vô song.
Mà đến cả linh hồn cũng vậy.
Uy áp vô hình thẩm thấu vào linh hồn, khiến linh hồn họ run rẩy.
Áp lực đến từ sinh mệnh cấp độ cao hơn khiến bọn họ biết rõ Lữ Thiếu Khanh không nói sai.
Áp lực vẫn không ngừng gia tăng, cứ theo tốc độ này, chẳng bao lâu nữa, bọn họ sẽ bị trọng thương, hậu quả không thể cứu vãn.
Khi mọi người cảm thấy thống khổ, một cỗ lực lượng vô hình lướt qua, đám người cảm thấy áp lực vô hình biến mất, thân thể nhẹ bẫng.
"Hô hô..."
Đám người từng ngụm từng ngụm thở, cảm giác như vừa trở về từ cõi chết.
"Cái... cái gì?" Tiêu Y hồi phục lại, người đầu tiên lên tiếng, "Nhị sư huynh, là, là Tiên Đế sao?"
Uy thế như vậy, nàng từng cảm nhận qua, đích thật là uy áp của Tiên Đế.
"Không phải sao?" Lữ Thiếu Khanh hỏi ngược lại, "Ngoài Tiên Đế thì còn có thể là ai?"
"Mà lại, cái này chỉ là một phần nhỏ thôi, còn chưa phải là thực lực chân chính của Tiên Đế..."
Cái gì?
Đám người kinh hãi, chưa kịp hỏi rõ ràng thì phía xa đã truyền đến tiếng oanh minh.
"Ông!"
"Ầm ầm!"
Tiếng kiếm reo, tiếng nổ cùng các loại âm thanh truyền đến, đồng thời còn có những đợt sóng đáng sợ, như là tiếng sóng biển gầm thét lan rộng ra khắp thiên địa.
Chúng Nhân Tiên biết quét qua, từ phía xa đã cảm nhận được sóng chiến đấu.
Sương mù Luân Hồi nồng đậm che kín bầu trời, tiên thức cũng không thể xuyên thấu.
Trong bóng tối, kiếm quang lóe lên, quét ngang bốn phương tám hướng, sương mù Luân Hồi tan biến trong kiếm quang.
"Là Đại sư huynh!"
"Là Kế Ngôn!"
Thân ảnh Kế Ngôn ẩn hiện trong sương mù Luân Hồi, thần sắc hắn lạnh lùng, phong mang sắc bén, đằng đằng sát khí.
Đối thủ của hắn là một bóng người khổng lồ, trong sương mù Luân Hồi, khó mà nhìn rõ.
"Rống!"
Tiếng gầm giận dữ vang lên, sóng âm trận trận, thiên địa như đổ sụp trong tiếng gầm thét, sương mù Hỗn Độn quét sạch bốn phương.
Khí tức kinh người, thân ảnh khổng lồ mỗi khi nhấc tay nhấc chân đều gây ra những gợn sóng đáng sợ.
Quy tắc đại đạo thiên địa cũng chuyển động theo.
Đối mặt với địch nhân như vậy, thế công của Kế Ngôn sắc bén, kiếm mang thần thánh vô song, đánh đâu thắng đó, sau đó trước mắt mọi người đánh tan bóng người khổng lồ này...
Bạn cần đăng nhập để bình luận