Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2143: Xông ngươi tới (length: 7045)

"Ngao!"
Lữ Thiếu Khanh tóc tai dựng ngược hết cả lên, hét lớn một tiếng, người run bắn.
"Chuyện gì vậy?" Lữ Thiếu Khanh ngẩng đầu nhìn trời, kêu oan, "Không phải định đánh hắn sao?"
"Sao lại đánh ta? Đánh nhầm rồi."
Lữ Thiếu Khanh lại ba chân bốn cẳng chạy đi nơi khác.
"Oanh!"
Lại một đạo sét xuất hiện, tự nhiên sinh ra, Lữ Thiếu Khanh lại bị đánh trúng một cái.
Hắn vất vả lắm mới vuốt cho tóc bớt dựng ngược.
Không đúng rồi!
Lữ Thiếu Khanh bây giờ đã là Đại Thừa kỳ, cho dù là thiên kiếp cũng không dễ dàng đánh trúng hắn như vậy được.
Bị đánh liên tiếp hai lần, Lữ Thiếu Khanh ý thức được đây không phải là sét bình thường.
Thần thức của Lữ Thiếu Khanh tỏa ra như radar, nhưng không có tác dụng gì.
Sét đánh hắn xuất quỷ nhập thần, không có cách nào phòng bị.
Lữ Thiếu Khanh nhìn về phía Kế Ngôn, Kế Ngôn cũng như thế, cũng không có cách nào tránh khỏi sét xuất hiện.
Lữ Thiếu Khanh ngẩng đầu lên, lúc này hắn mới phát hiện, không chỉ có kiếp vân trên đầu Kế Ngôn hội tụ, mây đen dày đặc, mà ngay trên đầu hắn cũng như vậy.
Cả thế giới đều là mây đen kịt, trong tầng mây là những tia sét lóe lên.
Một luồng uy áp đáng sợ tràn ngập cả thiên địa, bao phủ toàn bộ thế giới.
Thế giới bên dưới chấn động, uy áp đáng sợ khiến thế giới rung chuyển bất an, như thể tận thế sắp xảy ra.
Lữ Thiếu Khanh thậm chí có thể cảm nhận được sự hoảng sợ của thế giới đang bị suy tàn.
Lữ Thiếu Khanh đi đến bên cạnh Kế Ngôn, hai người ngẩng đầu nhìn lên không trung.
"Oanh!"
Lại một đạo sét từ trên trời giáng xuống, đánh vào người Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh cũng lười tránh, dù sao có tránh cũng không được.
Linh lực hộ thân nổi lên, uy lực của sét không gây tổn thương được đến hắn.
Cũng có những tia sét rơi trúng Kế Ngôn, nhưng bị kiếm ý vô hình xung quanh Kế Ngôn hóa giải.
Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Kế Ngôn, "Thấy chưa, đã bảo ngươi bình thường khiêm tốn một chút, ngươi không nghe, bây giờ trời cao nhìn ngươi không vừa mắt, muốn giết ngươi rồi đó."
"Ta coi như là bị ngươi liên lụy."
Sắc mặt Kế Ngôn bình tĩnh, "Ta sao lại cảm thấy là nhắm vào ngươi mà đến."
"Ngươi gây chuyện cũng có số má đó."
Gây chuyện có số má?
Ngươi dứt khoát nói thẳng là ta phong cách không giống người thường đi.
Lữ Thiếu Khanh đương nhiên không chịu thừa nhận, nỗi oan này hắn không nhận, "Nói bậy, ta độ kiếp nhanh hơn ngươi, kiếp vân cũng sớm đã tan biến rồi."
Kế Ngôn hỏi lại, "Ngươi chắc chứ?"
Ách!
Lữ Thiếu Khanh đúng là có chút không dám chắc.
"Dù sao không phải ta gây ra." Lữ Thiếu Khanh chỉ lên trên nói, "chắc chắn là ngươi đã làm gì đó với thiên kiếp, chọc giận đại lão đứng sau thiên kiếp rồi."
"Người ta thiên kiếp cũng cần có mặt mũi được không? Ngươi ác như vậy, không trừng trị ngươi, sau này làm sao ra mặt?"
Kế Ngôn cũng không muốn chịu oan, "Ngươi hô người ta thận yếu, muốn xử lý cũng phải xử lý ngươi."
"Ngươi nhìn đi, sét đánh ngươi nhiều hơn cả ta đó."
Vừa mới dứt lời, lại có một tia sét giáng xuống đầu Lữ Thiếu Khanh, may mà có linh khí hộ thuẫn làm bình chướng, nếu không thì tóc lại dựng hết cả lên rồi.
"Nói bậy!" Lữ Thiếu Khanh không vui, chỉ lên trên nói, "Nó còn phân nhánh, rõ ràng là thận yếu rồi, còn không cho người ta nói à?"
"Giấu bệnh sợ thầy nghe nói qua chưa?"
"Oanh!"
Lại có sét xuất hiện, lần này là hai đạo, hung hăng giáng xuống người hắn.
Tuy không gây tổn thương đến Lữ Thiếu Khanh, nhưng vẫn là lực lượng đó cũng đánh bay Lữ Thiếu Khanh.
"Móa!"
Lữ Thiếu Khanh chửi ầm lên, "Lời nói thật mà cũng không được nói chắc?"
"Ra đây, ta ngược lại muốn xem là ai?"
"Thận yếu, còn không chịu nhận?"
Ầm ầm!
Trong tầng mây đen dày đặc vang lên tiếng sấm trầm mặc, như đang đáp lại Lữ Thiếu Khanh.
Uy áp càng lúc càng lớn, cho dù là Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn cũng cảm nhận được áp lực rất lớn.
"Phiền phức!" Lữ Thiếu Khanh lẩm bẩm, tuy không biết rõ chuyện gì xảy ra, nhưng cho người ta một dự cảm không lành.
"Vậy thì phải bóp chết phiền phức khi còn trong trứng nước!" Kế Ngôn bình tĩnh nói, Vô Khâu kiếm nắm trong tay.
Mặc Quân kiếm cũng từ trong nhẫn chứa đồ của Lữ Thiếu Khanh chạy ra, lơ lửng bên cạnh Lữ Thiếu Khanh.
Mặc Quân và Vô Khâu đều tự xuất hiện trên chuôi kiếm của mình.
"Vô Khâu!" Mặc Quân lớn tiếng chào hỏi Vô Khâu.
Vô Khâu khẽ gật đầu, đường nét trên mặt mềm mại, nhưng vẫn im lặng, cao ngạo lạnh lùng.
Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ, "Vô Khâu cô nàng đang giả vờ trầm tư đó."
Vô Khâu không nhịn được nữa, vẻ mặt đau khổ nhìn Lữ Thiếu Khanh một cái.
Vô Khâu có xúc động muốn cho Lữ Thiếu Khanh một kiếm.
Cảm nhận được sự im lặng của Vô Khâu, Lữ Thiếu Khanh đánh giá Vô Khâu, dáng vẻ của Vô Khâu càng thêm chân thực, khí tức cũng sắc bén bức người, như một tiểu nhân thực sự.
Lữ Thiếu Khanh hỏi, "Ngươi là Kiếm Cửu cấp rồi sao?"
Mặc Quân hiện tại cũng chỉ mới gần cấp tám, cần thêm thời gian nữa mới có thể bước vào cấp tám, còn về cấp chín thì càng cần nhiều thời gian hơn.
Không sai, chỉ cần có thời gian là được, từ khi Mặc Quân sinh ra đến giờ ăn những đồ tốt đầy đủ cho nó lên cấp rồi.
Kế Ngôn gật đầu, "Vừa hay đột phá bước cuối cùng, nếu không khó mà giết được thủ hộ thú của Tiên Giới,"
Vô Khâu hấp thụ phần lớn tinh hoa của Chí Thánh Đế Kiếm, đột phá đến cấp chín cũng là chuyện sớm muộn.
Lữ Thiếu Khanh nghe vậy, lập tức vung Mặc Quân bay ra, "Ăn hại, nhìn người ta kìa? Cả ngày chỉ biết ăn."
"Ra tay thôi!" Kế Ngôn lười phí lời, trực tiếp giơ kiếm lên không trung.
Lữ Thiếu Khanh cũng lập tức xuất thủ.
Hai người cùng nhau xuất thủ, hai đạo kiếm quang kinh khủng bắn thẳng lên trời.
Kiếm quang cao vạn trượng, bộc phát ra ánh sáng còn chói mắt hơn cả mặt trời.
Còn có phong mang cùng dữ dằn hai cỗ kiếm ý dường như hòa vào nhau, thanh thế đáng sợ dường như muốn phá hủy cả trời cao.
"Ầm ầm!"
Tầng mây đen kịt dường như cảm nhận được mối đe dọa đáng sợ, cũng bắt đầu nhanh chóng quay cuồng, vô số tia sét xuyên qua trong đó.
Sau một khắc, vô số tia sét từ trong tầng mây xuất hiện, sau đó hội tụ lại với nhau, hóa thành một quả cầu sét khổng lồ, vô số tia sét bao quanh, mang theo khí tức hủy diệt lao xuống.
"Ầm ầm!"
Hai đạo kiếm quang va chạm với cầu sét, trời đất chấn động, kiếm ý, sấm sét bộc phát.
Giữa thiên địa tràn ngập sức mạnh đáng sợ, hủy diệt hết thảy.
"Hô!"
Khí lãng đáng sợ khuếch tán, hướng về xung quanh bốn phương tám hướng đánh tới, xé rách không gian xung quanh.
Trong mắt Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn, bầu trời không ngừng sụp đổ, từng tầng từng tầng vỡ vụn, xé nát, lộ ra không gian tối đen như mực.
Cuối cùng ánh sáng mãnh liệt nuốt chửng lấy tất cả, rơi vào giữa một khoảng trắng mênh mông.
Khi vệt trắng biến mất, một bàn tay to lớn từ trên trời giáng xuống, trấn áp về phía Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn. . ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận