Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2963: Quỳ xuống! (length: 6683)

Kế Ngôn mình đầy máu me, nhuộm đỏ bộ áo trắng, nặng nề ngã xuống mặt đất.
Sức mạnh va chạm lớn đến nỗi nhấc lên cuồn cuộn bụi mù.
Mọi người kinh hãi, Lam Kỳ lại được dịp cười ha hả.
"Thật là kẻ không biết tự lượng sức mình, bằng ngươi mà cũng dám khiêu chiến tiền bối?"
"Tự tìm đường chết!"
Trong làn bụi mù, thân ảnh Kế Ngôn lại xuất hiện, lần này hắn còn thảm hại hơn lúc trước.
Kế Ngôn đứng trên mặt đất, nhìn lên Kim Hoa trên trời.
Kim Hoa không hề che giấu thân ảnh, hiện diện trên trời cao, trong tầm mắt của tất cả mọi người ở Quang Minh thành.
Kim Hoa thong dong tự tại, tỏ vẻ vô cùng nhàn hạ, khiến nhiều người nhìn vào mà sinh lòng kính sợ.
"Cái này, đây chính là nửa bước Tiên Đế sao?"
"Quá mạnh mẽ, cái khí tức này, so với Thần Vương còn mạnh hơn rất nhiều, quá nhiều rồi..."
"Thật sự là nửa bước Tiên Đế, trước kia chúng ta đều bị Thần Vương lừa gạt..."
"Trời ạ, Tiên Đế không xuất hiện, thì còn ai là đối thủ của hắn?"
"Ha ha, Kế Ngôn đúng là không biết tự lượng sức, lại dám giao chiến với nửa bước Tiên Đế?"
"Tiền bối chỉ cần một ngón tay cũng có thể đâm chết hắn..."
Vô số người lắc đầu, cảm thấy Kế Ngôn quá ngông cuồng tự đại.
Phàm là người bình thường một chút đều biết Kế Ngôn không thể nào thắng được nửa bước Tiên Đế.
Những lời xì xào bàn tán phía dưới cũng lọt vào tai Kim Hoa.
Tuy không để ý đến những lời này, nhưng trong lòng Kim Hoa vẫn có chút dễ chịu.
Chẳng phải sao, người bình thường gặp hắn vị nửa bước Tiên Đế này, ai dám không cúi đầu?
Có người chửi mắng đã đành, còn có kẻ dám ra tay với hắn.
Đây có phải hiện tượng bình thường không?
Hiện tượng bất bình thường này nhất định phải được uốn nắn lại.
Kim Hoa lạnh lùng mở miệng, nhìn Kế Ngôn như nhìn một con kiến hèn mọn, "Tiểu bối, quỳ xuống, ta có thể tha cho ngươi một mạng!"
Giết người không bằng giết ý chí.
Để Kế Ngôn quỳ xuống, hiệu quả hơn bất cứ thứ gì.
Tiêu Y nghe vậy giận tím mặt, "Đáng chết lão già, hắn chết chắc rồi."
"Chết chắc?" Lam Kỳ lại cười ha hả, "Đại sư huynh của ngươi mới là kẻ chết chắc."
"Còn tưởng rằng hắn có bao nhiêu lợi hại, đến cả vạt áo của tiền bối cũng không chạm được, tính là cái gì kiếm tu?"
"Một kẻ không biết trời cao đất rộng, ngoan ngoãn quỳ xuống đi, quỳ xuống xin tha, ha ha..."
Nói xong câu cuối, Lam Kỳ không nhịn được cười ha hả.
Lúc này hắn chỉ cảm thấy vô cùng sung sướng trong lòng.
Nếu tên đáng ghét kia có ở đây thì tốt.
Nghĩ đến đó, hắn cố ý quay về phía Lữ Thiếu Khanh đang đứng nói, "Nhưng so với nhị sư huynh của ngươi thì đại sư huynh của ngươi có khí phách hơn."
"Nhị sư huynh của ngươi đúng là một con rùa rụt cổ, biết tiền bối tới thì sợ đến nỗi không dám ló mặt ra..."
Tiêu Y tức giận, "Ta mẹ nó, ta muốn..."
Đột nhiên, thân thể Kế Ngôn bùng phát ra một luồng kiếm ý sắc bén.
"Ông!"
Vô Khâu kiếm phát ra một tiếng kiếm minh.
Kế Ngôn vung một kiếm hung hăng xuống phía Kim Hoa.
Kiếm quang ngút trời, trong ánh kiếm chói lòa, tất cả mọi người đều thấy được một dòng sông thời gian.
Một luồng kiếm quang từ dòng sông thời gian lao tới.
Vô số thế giới bị hủy diệt trong kiếm quang, rồi lại tụ hợp vào kiếm quang, sức mạnh của kiếm quang lại tăng lên một phần.
Ầm ầm!
Trong kiếm quang, trời đất sụp đổ, như là kiếm tận thế.
Vẻ mặt Kim Hoa lập tức kinh hãi, khẽ thốt lên, "Sao có thể?"
Kim Hoa thân là nửa bước Tiên Đế đương nhiên biết rõ uy lực của một kiếm này.
Hắn vung tay lên, không gian xung quanh vặn vẹo, vô số quy tắc biến ảo trong tay hắn, rồi một đạo quang mang đen bắn ra.
Quang mang vạch một cái, trời đất như bị chia làm hai nửa, từ giữa đó tách thế giới ra, ngăn cách hắn và Kế Ngôn.
Nhưng!
Kiếm quang lại một lần nữa bùng phát, che phủ bầu trời, nghiền nát đại địa.
Xé rách trời đất, ánh sáng đen ngăn cách thiên địa tan biến trong ánh hào quang sáng chói.
Ông!
Rồi kiếm quang lại một lần nữa bùng nổ, tràn ngập khắp không gian, rất nhiều người vì thế phải nhắm mắt lại.
"Cái này, cái này..."
Vô số người kinh hãi tột độ.
Nửa bước Tiên Đế vậy mà lại không ngăn được đòn tấn công của hắn?
Công kích của Kế Ngôn rốt cuộc mạnh đến mức nào?
Lam Kỳ lập tức dựng đứng cả tóc gáy, tên này, mạnh đến vậy sao?
"Hừ, ngu xuẩn!"
Tiếng hét lớn của Kim Hoa vang lên, rồi mọi người như thấy một bàn tay che phủ, sau đó tất cả kiếm quang đều biến mất.
Tựa như bị một bàn tay vớt ra từ trong nước.
Rất nhiều người lần nữa kinh hãi, đây chính là thủ đoạn của nửa bước Tiên Đế sao?
Lam Kỳ thấy thế thì trong lòng yên tâm, vẻ mặt phấn chấn, thấp giọng quát lên, "Tốt!"
"Tiền bối uy vũ!"
Người bên cạnh hắn cũng nhao nhao lên tiếng, "Quá lợi hại!"
"Đây chính là uy lực của nửa bước Tiên Đế!"
"Hắn thật là không biết tự lượng sức mình, hừ, tự tìm đường chết..."
Tiêu Y, Quản Vọng thì mặt mày xám xịt, thầm nghĩ không xong.
Vừa rồi một kiếm đó là kiếm mạnh nhất của Kế Ngôn, Thần Vương cũng khó mà cản nổi.
Mà trước mặt nửa bước Tiên Đế, lại không gây nổi một gợn sóng nhỏ.
"Vẫn là quá khó khăn." Ân Minh Ngọc khẽ nói, "Có mạnh hơn nữa thì cũng không thể nào là đối thủ của nửa bước Tiên Đế."
"Hừ, ngươi biết cái gì?" Tiêu Y hừ lạnh, "Đại sư huynh ta còn chưa thua."
Ân Minh Ngọc nhìn Tiêu Y một cái, chỉ coi Tiêu Y là đang mạnh miệng.
Thắng bại đã quá rõ ràng rồi.
Kế Ngôn cho dù thế nào đi nữa cũng không thể nào thắng được nửa bước Tiên Đế Kim Hoa.
Lam Kỳ cười lạnh, "Còn chưa thua sao?"
"Lại không quỳ xuống thì đến mạng cũng chẳng còn..."
Giọng Kim Hoa cũng vang lên lúc này, "Quỳ xuống!"
"Tha cho ngươi một mạng!"
Kế Ngôn không nói gì, hắn một bước tiến lên, đi đến trên không trung, đứng đối diện với Kim Hoa.
Kim Hoa nhìn chằm chằm Kế Ngôn, trong mắt có vài phần kinh ngạc.
Lần đầu tiên hắn gặp một tiểu bối như vậy.
Lực công kích sắc bén như vậy, độc nhất vô nhị.
Hắn dám chắc, dưới nửa bước Tiên Đế, lực công kích của Kế Ngôn tuyệt đối là mạnh nhất.
"Tiểu tử, cho ngươi cơ hội, đừng có không thức thời!" Kim Hoa lạnh lùng nói.
"Ông!"
Trả lời hắn là kiếm quang của Kế Ngôn.
Kiếm quang sắc lẹm, kiếm ý phong mang, như rồng gầm cửu thiên.
Kim Hoa gầm lên một tiếng, "Tốt, đã không uống rượu mời lại muốn uống rượu phạt, ngươi chết đi cho ta..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận