Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2909: Ngươi trở về bú sữa mẹ a (length: 6598)

"Ta lạy!" Lữ Thiếu Khanh giận tím mặt, chỉ vào Kế Ngôn, "Cái lúc nào đến lượt ngươi làm chủ?"
"Ngươi cút, ngươi cho ta bò sang một bên. . ."
Nhìn thấy Tiêu Y mặt mày sắp khóc đến nơi, Lam Kỳ trong lòng bỗng dưng có chút hả hê.
Ha ha, ngươi cái con nhóc thối này rốt cuộc cũng rơi vào tay của ta.
Hắn không quá do dự, một lời đáp ứng, "Được, một lời đã định, lên đi!"
Hắn sợ Kế Ngôn, cũng có chút e dè Lữ Thiếu Khanh, nhưng Tiêu Y cái con nhóc thối này hắn không sợ, hắn cũng chẳng cần phải nể nang gì.
Bảo Tiêu Y đến đánh với hắn, bất kể thế nào, hắn mà không dám thì sau này khỏi cần gặp ai.
Một kẻ miễn cưỡng bước vào cảnh giới Thiên Tiên, nhóc thối, ồ, còn có ba cái nhãi con, chúng nó đủ mười tám tuổi chưa?
Cai sữa chưa?
Cái kiểu tổ hợp này không phải đến mua vui đấy à?
Lam Kỳ cười lạnh, trong lòng tự tin càng thêm tràn đầy, phóng lên trời, "Lên đi!"
Tiêu Y cũng chỉ có thể mặt mày đau khổ đi lên.
Lữ Thiếu Khanh ở phía sau la hét, "Ngươi mà thua thì đừng nhận quen ta."
Tiêu Y càng thêm muốn khóc, đồng thời cũng nắm chặt thanh trường kiếm trong tay.
Đồ đáng ghét, ta muốn chém chết ngươi.
Quản Vọng tiếp tục trừng mắt Lữ Thiếu Khanh, "Hỗn đản, ngươi đang nghĩ cái gì đấy?"
Lại còn để sư muội của mình đi đánh với Tiên Quân, muốn chết sao?
"Nghĩ cái gì?" Lữ Thiếu Khanh ngang nhiên hỏi lại, "Ta cũng muốn hỏi ngươi xem ngươi là phe nào, ngươi nghĩ cái gì?"
"Đồng nghiệp của ngươi làm trò trơ trẽn, muốn quỵt nợ, không thấy ngươi nói một tiếng, ta còn làm gì được? Ta có thể đi bắt nạt hắn sao?"
"Cái loại như hắn, ta động một ngón tay là đâm chết được."
"Vì không muốn trở mặt với các ngươi ở Quang Minh thành, ta có dễ dàng gì đâu?"
Ân Minh Ngọc không nhịn được nói, "Ngươi bị thương, ta thấy ngươi là sợ đánh không lại hắn đấy."
"Đùa à, ta trông giống người bị thương sao?"
Trong lòng mọi người không nhịn được lên tiếng.
Đùa à, ngươi trông không giống người bị thương sao?
Mặt trắng bệch, hơi thở suy nhược, nói chuyện cũng không được hùng hồn, ngươi dám nói ngươi không bị thương à?
Bạch Nột không nhịn được hỏi Bá, "Thành chủ, không ngăn họ lại sao?"
Bá nhẹ nhàng lắc đầu, nhỏ giọng nói, "Xem đã."
Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn xuất hiện cứu giúp Quang Minh thành, hai người họ là ân nhân của Quang Minh thành.
Cách làm của Lam Kỳ như vậy làm mất mặt Quang Minh thành.
Nếu Bá không bị thương thì đã sớm lên đánh Lam Kỳ một trận.
Không phải chỉ là một chút thể hiện sao? Thế mà còn giở trò lưu manh, không chơi được thì đừng chơi, truyền ra ngoài thì người ta sẽ nhìn Quang Minh thành thế nào?
Bá nhìn Tiêu Y đang xông lên, "Nếu được, ta cũng mong con bé có thể dạy cho hắn một bài học."
Bạch Nột lắc đầu, "Khó!"
"Dù sao Lam Kỳ cũng đã sống mấy ngàn vạn năm, thực lực nằm ở đó, con bé không phải là đối thủ của hắn. . ."
Trên bầu trời, Lam Kỳ khoanh tay, cười đắc ý, "Con nhóc thối. Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết thế nào là lợi hại!"
Tiêu Y nhìn Lam Kỳ đang có vẻ ăn tươi mình, cơn giận bốc lên tận óc.
Cô vung trường kiếm, hô to một tiếng, "Lên, giết tên khốn kiếp này!"
Kiếm quang màu xanh lam rực trời, hóa thành cột sáng trăm ngàn trượng, hung hăng đánh về phía Lam Kỳ.
Kiếm ý xung quanh như thủy triều liên tục không ngừng lao về phía Lam Kỳ.
Kiếm ý của Tiêu Y, tuy nói không có vẻ sắc bén của Kế Ngôn hay mãnh liệt của Lữ Thiếu Khanh.
Nhưng sự nặng nề ẩn chứa trong đó cũng khiến Lam Kỳ âm thầm kinh hãi.
Tiêu Y lợi hại hơn những gì hắn tưởng tượng.
Nhưng sau khi kinh ngạc, Lam Kỳ lại trở lại bình tĩnh.
Dù lợi hại, nhưng cũng chỉ có vậy thôi.
Một chút uy lực đó không làm gì được hắn.
Lam Kỳ chỉ khẽ vung tay, vô hình khuếch tán, quy tắc xung quanh biến động, tạo thành một lớp bình chướng vô hình bên cạnh hắn, chặn lại công kích của Tiêu Y.
Lam Kỳ đứng im không nhúc nhích, trên mặt nở nụ cười khinh thường, "Chút công phu ba cẳng của ngươi cũng muốn đối phó với ta?"
"Ta đứng im ở đây, ngươi cũng không làm gì được ta."
Tiêu Y không ngừng phát động công kích, nhưng không thể làm gì được hắn.
Công kích của Tiêu Y giống như sóng biển đánh vào bờ, còn Lam Kỳ như tảng đá ngầm, sừng sững bất động.
"Hô. . ." Đột nhiên đất bằng nổi lên cuồng phong.
Thân ảnh Đại Bạch chớp động, vô số đạo phong nhận hướng về phía Lam Kỳ đánh tới, giữa trời đất nổi lên những cơn cuồng phong gào thét.
Phong nhận sắc bén, nhưng vẫn không phá được phòng ngự của Lam Kỳ.
Lam Kỳ vẫn như núi, cười lạnh nhìn Tiêu Y, "Ha ha, chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao?"
"Nếu chỉ có chút bản lĩnh này thì các ngươi có thể về bú sữa mẹ đi. . ."
Ta lạy!
Tiêu Y giận tím mặt, "Uống sữa? Ngươi có uống sữa không?"
"Khi còn bé ngươi có uống sữa không? Xem xét loại như ngươi chắc chắn là không uống sữa nên mới có trí lực thấp như vậy."
"Ngươi từ cái xó xỉnh nào chui ra vậy?"
Lam Kỳ nghe xong thì hiểu, là nói hắn không có mẹ, là con hoang.
"Con nhóc thối đáng chết!"
Lam Kỳ trong nháy mắt bị công kích, giận dữ bừng bừng, "Ta muốn giết ngươi."
Cái miệng thối này, ta nhất định phải xé rách cái miệng của ngươi.
Lúc hắn chuẩn bị ra tay, bỗng cảm thấy trước mắt tối sầm lại.
Sau một khắc, nhiệt độ xung quanh tăng lên, không khí bốc cháy.
Ngọn lửa đen như đến từ Địa Ngục, bao vây lấy hắn.
Lam Kỳ trong lòng nhảy lên. Không chờ hắn kịp phản ứng, bình chướng của hắn đã vỡ tan trong ngọn lửa.
Tiêu Y và Đại Bạch lập tức nắm bắt cơ hội phát động công kích.
Rống!
Đại Bạch gầm lên giận dữ, lao thẳng về phía Lam Kỳ, cái đuôi giống như roi sắt muốn quật vào Lam Kỳ.
Tiêu Y vung kiếm, tinh quang trên bầu trời lấp lánh, sau đó hàng ngàn hàng vạn tinh quang oanh kích xuống.
Tiểu Hắc cũng gầm thét một tiếng, như một Hỏa Diệm Quân Vương, hai cánh chấn động, ngàn vạn ngọn lửa đen nhào về phía Lam Kỳ.
"Cút đi!"
Lam Kỳ quát lớn một tiếng, khí tức trên người bộc phát, tạo thành sóng xung kích vô hình, hất văng Tiêu Y và những người khác.
Nhưng mà, hắn vẫn không ngăn được công kích của Tiêu Y và đồng đội.
Đuôi của Đại Bạch hung hăng quật vào người hắn, lực lượng cường đại làm rung chuyển.
Ngọn lửa màu đen rơi trên người hắn, cơ thể Lam Kỳ tan rã trong ngọn lửa.
Cùng lúc đó, hàng ngàn vạn tinh quang bao phủ lấy hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận