Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 854 - Tự tìm chỗ ở tốn linh thạch



Chương 854: Tự tìm chỗ ở tốn linh thạchNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm“Chúng ta tới nhà ngươi ở. Bảo tiêu mà, đương nhiên phải đi theo bên cạnh sẵn sàng bảo vệ ngươi bất kỳ lúc nào chứ.”“Đừng có mơ!” Đàm Linh từ chối dứt khoát: “Các ngươi thích ở đâu thì ở.”Đúng vậy. Ta có phải cha mẹ các ngươi đâu, dựa vào cái gì còn phải lo chỗ ở cho các ngươi.“Đừng mà.” Lữ Thiếu Khanh không tình nguyện: “Chúng ta không có yêu cầu cao đâu, có nơi đặt chân là được rồi.”Đàm Linh tò mò hỏi: “Vì sao phải đến chỗ của ta? Không phải ngươi có ý đồ gì chứ?”Đàm Linh không thể không nghi ngờ. Mặc dù nàng ta không phải cô nương xinh đẹp nhất Thánh địa nhưng dung mạo cũng không tệ.Còn có không ít người theo đuổi đâu.Lữ Thiếu Khanh chê bôi: “Nghĩ liên thiên. Người như ngươi chúng ta không thèm. Chủ yếu là tìm chỗ khác ở phải tốn linh thạch.”Tìm chỗ ở sẽ phải tiêu linh thạch, ở một hai ngày Lữ Thiếu Khanh còn không muốn, nói gì đến bọn họ còn phải chờ ở đây một thời gian rất dài.Một ngày mất mấy chục hơn trăm viên linh thạch, mấy tháng qua đi, nghĩ đến con số kia Lữ Thiếu Khanh cũng thấy khó thở.Mặc dù hắn có một chút linh thạch nhưng cũng không chịu nổi tiêu xài thế này. Vẫn nên tiết kiệm một chút.Thời gian khổ cực còn chưa qua, không thể lãng phí, kiên quyết không thể coi tiền như rác.Đàm Linh phản ứng lại được thì tức gần chết.Cái tên gia hỏa hỗn đản này đang tiếc linh thạch à?Chưa từng thấy ai xem linh thạch như mạng như gia hỏa này.Tốn chút linh thạch tìm chỗ ở, ngươi có thể chết sao?Đàm Linh đang muốn từ chối Lữ Thiếu Khanh thì bỗng nhiên có tiếng cười ha hả vang lên.“Đàm Linh, ngươi tìm được hai tên mặt trắng này đâu ra vậy?”Lữ Thiếu Khanh nhìn lại, chỉ thấy một nữ nhân mặc váy xanh buộc tóc đuôi ngựa cùng một nam nhân đi tới.Người chưa tới, mùi phấn son nồng nặc đã ập đến trước.Nữ nhân này đầu hơi to ngang, con ngươi tràn đầy vẻ khinh miệt, mặt đánh phấn trắng bệch dày cộp, môi tô màu tím, không đẹp tí nào.Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn không nhịn được mà nhíu mày.Có rất ít nữ tu sĩ trang điểm đậm nữ người trước mắt này.Đàm Linh nhìn áo người nàng kia, không hề che giấu thái độ như quả bom khói, thậm chí còn lùi lại hai bước nói với nữ nhân trước mặt: “Kiếm Lan, ngươi không sợ mùi của mình hun chết người khác sao?”Họ Kiếm, đương nhiên là người của Kiếm gia của Thánh địa.Kiếm gia là một trong những gia tộc cường đại nhất Thánh địa, thậm chí, có thể nói, nếu không có Thánh Chủ, cả Loan gia so ra cũng kém Kiếm gia.Kiếm gia cường đại cung khiến cho các đệ tử trong tộc cũng tràn đầy tự tin và kiêu ngạo.Ngoại trừ một vài tồn tại, người của Kiếm gia không thèm để ai vào mắt.Lão tổ Kiếm gia l Nhất trưởng lão của Thánh địa, mà sư phụ của Đàm Linh là Nhị trưởng lão.Mâu thuẫn đã tồn tại từ đời trước rồi.Nữ nhân được gọi là Kiếm Lan kia cao cao tại thượng đánh giá Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh một lượt, ánh mắt có vẻ khác lạ.Trực giác nói cho nàng ta biết hai người có thân hình không khác người Kiếm gia mấy này không dễ chọc.Đặc biệt là thanh niên áo trắng. Đối mặt với hắn ta, Kiếm Lan cảm giác như đang đối mặt với một thanh trường kiếm có thể lao ra khỏi vò bất cứ lúc nào, khiến cho nội tâm nàng ta cũng hơi rụt rè.Nàng ta bình tĩnh lại, liếm môi một cái, hỏi Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh: “Hai vị rất lạ, trước kia chưa từng gặp.”“Không biết hai vị xưng hô thế nào?” Lữ Thiếu Khanh nghe vậy thì chấn động. Kể cả Kế Ngôn cũng không nhịn được mà liếc nhìn sang.Có một âm thanh nói cho Kiếm Lan biết, Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh không hề đơn giản.Cho nên, nàng ta bèn nhoẻn cười lấy thiện cảm, muốn tìm hiểu rõ thân phận của Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh.Nếu có giá trị, có thể nghĩ cách cướp lấy từ tay Đàm Linh.Nàng ta còn nhắc tới thân phận của mình: “Kiếm Lan của Kiếm gia, xin chào hai vị.”Kế Ngôn vẫn lạnh nhạt nhìn xa xa, không quan tâm đến Kiếm Lan.Hắn ta lười trả lời Kiếm Lan.Kiếm Lan trang điểm quá đậm, người đã xấu mặc còn xấu khiến cho hắn ta không thể nào có ấn tượng tốt được.Huống chi, căn cứ theo khí tức dao động trên người Kiếm Lan, hắn ta nhận ra được nàng ta chỉ là Kết Đan kỳ.Loại gà yếu này, hắn ta không thèm để ý.Còn Lữ Thiếu Khanh, hắn nhìn Kiếm Lan từ trên xuống dưới dọa cho nàng ta sợ luôn.Sao như ánh mắt nhìn con mồi vậy?Sau đó, nàng ta nổi giận. Gia hỏa này thật vô lễ.Đúng lúc nàng ta định nổi giận, hai mắt Lữ Thiếu Khanh liền tỏa sáng, hắn rung động hỏi: Là… là Kiếm gia sao?”Trong lòng Kiếm Lan dễ chịu hơn kha khá, sắc mặt thế này vẫn dễ nhìn hơn.Mặc dù trước đó nàng ta đã thấy không ít sắc mặt thế này, nhưng bây giờ nhìn thấy vẫn thư thái như thế, vẫn vừa mắt vui vẻ như thế.Gia hỏa áo trắng kia quá đáng ghét.Không ngờ hắn ta lại không nhìn ta. Đáng chết!Mị lực của ta kém vậy saoThật muốn vật chết con khỉ trên vai hắn ta.Kiếm Lan tiếp tục vểnh mặt lên trời kiêu ngạo nói: “Không sai. Chính là Kiếm gia của Thánh địa.”“Thánh địa của kiếm tu!”“Đệ đệ ta Kiếm Nhất là thiên tài kiếm tu lợi hại nhất Hàn tinh.”Nàng ta cố ý nhấn mạnh năm tiếng “Thánh địa của kiếm tu”, thậm chí còn nói luôn cả mối quan hệ với Kiếm Nhất ra.Sau đó, nàng ta kín đáo liếc nhìn sang Kế Ngôn bên cạnh.Kế Ngôn đeo trường kiếm, Kiếm Lan đoán chắc hẳn hắn ta là kiếm tu.Nếu là kiếm tu, vậy Kiếm gia là nơi hắn ta muốn tới.Thế nào cũng biết sự lợi hại cùa đệ đệ của mình.Nàng ta còn tưởng Kế Ngôn sẽ đáp lại mình, tốt nhất là nên liếm láp nịnh bợ mình.Nhưng kết quả lại khiến nàng ta thất vọng, Kế Ngôn vẫn không nhìn, đến liếc một cái cũng không có.Điều này khiến cho nội tâm nàng ta nổi điên.Lữ Thiếu Khanh bên cạnh xoa xoa tay, hỏi: “Nếu là Thánh địa của kiếm tu thì nhất định có rất nhiều linh thạch nhỉ?”Kiếm Nhất là ai? Thiên tài kiếm tu. Thiên tài kiếm tu thật sự ta cũng từng đánh rồi.Lữ Thiếu Khanh chỉ quan tâm đến linh thạch thôi.Đàm Linh im lặng. Ngươi muốn làm gì?

Bạn cần đăng nhập để bình luận