Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1393: Tế thần chết rồi?

Chương 1393: Tế thần chết rồi?Chương 1393: Tế thần chết rồi?
Lữ Thiếu Khanh thở dài, kiểm tra thân thể mình một chút, lần này thua thiệt lớn rồi.
Cũng may có thân thể cường hãn của hắn, nhờ tu luyện Thái Diễn Luyện Thể Quyết có thành tựu mới giúp hắn có thể dựa vào cảnh giới Nguyên Anh kỳ ngăn cản được mấy lần công kích của Tế thần.
Đổi lại là người khác, dù thiên tài xuất sắc mấy cũng đều phải chết.
Lữ Thiếu Khanh không dễ chịu, trên người nguyên anh trong cơ thể cũng có vết rách, giống như búp bê vải rách, vận chuyển linh lực trì trệ không thông suốt, cảm giác trống rỗng không ngừng đánh thẳng vào hắn.
Lữ Thiếu Khanh hận không thể lập tức nằm xuống ngủ một giấc thật ngon.
Nhưng, giờ vẫn còn chuyện phải giải quyết.
Lữ Thiếu Khanh triệu hồi Mặc Quân kiếm, bên ngoài Mặc Quân kiếm cũng có vết nứt, Mặc Quân yếu ớt nấp trong thân kiếm liếm láp vết thương.
Thôn phệ tảng đá cổ quái khiến nó có thể tự chữa thương nhưng vẫn cần một chút thời gian.
Lữ Thiếu Khanh nằm sấp trên Mặc Quân kiếm, lung la lung lay bay về phía Kế Ngôn.
"Lão đại, ta cũng thụ thương." Trên đường đi, Mặc Quân đang kháng nghị.
"Ngậm miệng, ngươi ăn nhiều như vậy mà chả có tác dụng gì."
Kế Ngôn bị quật bay mấy chục dặm, đập mạnh xuống đất, lúc Lữ Thiếu Khanh chạy tới, Kế Ngôn đã tỉnh lại đợi hắn.
"Chết rồi?"
"Chết!"
Sau khi Lữ Thiếu Khanh trả lời xong, dò xét hắn ta một lượt: "Huynh không chết à?"
"Không chết được!"
Hai sư huynh đệ đối thoại đơn giản, trên mặt Kế Ngôn lóe lên một tia phiền muộn.
Thương thế của Kế Ngôn nặng hơn so với Lữ Thiếu Khanh, hắn ta không có loại công pháp luyện thể như Lữ Thiếu Khanh.
Nhưng, hắn ta là Hóa Thần, sinh mệnh lực mạnh hơn Lữ Thiếu Khanh.
Hơn nữa so thương thế, hắn ta quan †âm đến biểu hiện lần này của mình hơn.
Lần này đối mặt với Tế thần, kẻ địch Hóa Thần hậu kỳ cảnh giới tầng chín, biểu hiện của hắn ta không tốt lắm.
Hắn ta biết rõ, mình có thể tạo ra tổn thương cho Tế thần hoàn toàn là bởi vì Lữ Thiếu Khanh.
Không có Lữ Thiếu Khanh, hẳn ta căn bản không phải là đối thủ của Tế thần chứ đừng nói gì là tạo ra tổn thương cho Tế thần.
Thân là sư huynh, đã là cảnh giới Hóa Thần mà biểu hiện còn không bằng sư đệ Nguyên Anh kỳ.
Dù biết sư đệ rất lợi hại, ra bài không theo lẽ thường nhưng trong lòng vẫn không thể tránh khỏi sa sút và phiền muộn.
Tuy nhiên Kế Ngôn nhanh chóng phấn chấn lại, trong lòng một lần nữa tràn ngập đấu chí.
Vẫn cần phải nỗ lực, lần sau không thể lại như vậy nữa.
Trong lòng Kế Ngôn thầm nghĩ.
Đây chính là Kế Ngôn, một mực dũng cảm tiến tới, chưa từng sợ khó khăn cùng ngăn trở.
Lữ Thiếu Khanh triệu hồi phi thuyền ra, hai người đáp xuống thuyền, lúc này Tương Quỳ cũng chạy tới.
Tương Quỳ vẫn đang ở trong trạng thái chấn kinh và sững sốt, sau khi ông †a tới đây, câu nói đầu tiên là: "Tiểu tử, Tế thần đâu?"
"Chết rồi, đúng không?"
Sau khi Lữ Thiếu Khanh trả lời vẫn đặt thêm câu hỏi cuối cùng.
"Hả?" Tương Quỳ rất muốn bóp cổ Lữ Thiếu Khanh hỏi thăm cho rõ ràng: "Rốt cuộc Tế thần có chết không?"
"Ngươi không nghe thấy ả ta nói sao?" Lữ Thiếu Khanh nằm trên boong thuyền, hữu khí vô lực nói: "Cho dù chết, ả ta chẳng qua cũng chỉ là một phân thân, bản thể còn không biết ở nơi nào, có lẽ sau một khắc sẽ xuất hiện."
"Ta nhổ vào!" Lữ Thiếu Khanh vội vàng ngồi xuống, tát mình một cái: "Lời trẻ con không biết kiêng ky, gió lớn thổi đi"
Tương Quỳ nghe vậy, trong lòng mới hoàn toàn buông lỏng, xem ra Tế thân đã chết rồi.
Ông ta cảm thấy rất vui mừng, thậm chí còn hơi muốn khóc, cuối cùng Tế thần cũng chết rồi, thế giới này được giải cứu rồi.
Ông ta nếm mật nằm gai ngàn năm không phải vì kết quả này sao?
Vì không để mình thất thố trước mặt tiểu bối, vừa muốn khóc liền ngẩng đầu lên, nhìn lên bầu trời, bỗng nhiên, ông ta ngây dại: "Đó, đó là cái gì?"
Trên bầu trời, mây đen một lần nữa dày đặc, ngân xà lấp lóe trong mây đen.
Dưới tầng mây dày đặc, giữa trời đất là một mảnh khí tức túc sát, cuốn lên cuồng phong, thổi qua đại địa, cuốn lên vô số bụi đất.
Trời đất lại một lần nữa bị áp lực nặng nề bao phủ.
Tương Quỳ ngây dại, bản thể Tế thần tới à?
Tương Quỳ tê cả da đầu, phân thân của Tế thần đã khó chơi như vậy, bản thể đích thân tới, thế giới này còn có thể cứu sao?
Bờ môi Tương Quỳ run rẩy: "Tế, Tế thần sao?"
"Không phải." Giọng Lữ Thiếu Khanh vang lên sau lưng ông ta: "Đây là kiếp vân, ông bị Tế thân đánh cho hỏng đầu rồi hay bị cận thị?"
Lúc này Tương Quỳ mới kịp phản ứng, không sai, đây đúng là kiếp vân, ông †a trong lúc nhất thời lo lắng quá mức.
Nhưng, cho dù là kiếp vân thì...
Tương Quỳ quay đầu, nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh có phần ngượng ngùng gãi đầu: "Hẳn là ta sắp đột phá."
Lữ Thiếu Khanh có chút bất đắc dĩ, chiến đấu qua đi, cảm giác mệt mỏi lập tức xông tới, sau khi uống một nắm đan dược vào bụng, linh lực trong cơ thể khôi phục thì một cỗ minh ngộ xông lên đầu.
Giống như nước chảy thành sông, hắn có thể đột phá.
Còn Tương Quỳ thì suýt nữa cắn nát đầu lưỡi. Nhìn chẳng thú vị gì cả, giống như Lữ Thiếu Khanh làm sai chuyện gì, Tương Quỳ cảm thấy còn chẳng bằng bản thể Tế thần tới đi cho rồi.
Chí ít bản thể Tế thần giáng lâm thì cũng không quá mức không hợp thói thường đến thế.
Lữ Thiếu Khanh bao nhiêu tuổi?
Cốt Linh tính toán đâu ra đấy cũng không được hai mươi lăm, chưa tới hai mươi lăm tuổi đã sắp bước vào cảnh giới Hóa Thần.
Thiên đạo muốn đùa kiểu gì vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận