Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2738: Vệ sinh đáng lo (length: 6807)

"Chắc không phải là đến đưa tiên thạch đấy chứ?"
Đối mặt với câu hỏi của Lữ Thiếu Khanh, Mục Phảng nhất thời không biết trả lời như thế nào.
Hắn vốn dĩ không có ý định cho Lữ Thiếu Khanh tiên thạch.
Hắn truyền đi chính là tín hiệu cầu cứu.
Phụ thân hắn là Tiên Quân, dưới trướng có một đám Địa Tiên, Thiên Tiên.
Vừa rồi lưu quang xuất hiện chính là những người nhận được tin tức của hắn tới cứu viện.
Cứu viện còn chưa nói hết một câu hoàn chỉnh đã bị Lữ Thiếu Khanh chém, cũng không rõ sống chết.
Mục Phảng trong lòng cảm thấy sợ hãi.
Hắn cắn răng, phẫn hận, sợ hãi khiến cơ thể hắn run rẩy lên.
Nhưng rất nhanh, nơi xa lại có lưu quang xẹt qua, tản mát ra sát khí cường đại, trên không trung phát ra tiếng rít kinh thiên.
Động tĩnh mạnh mẽ như vậy khiến không ít người chú ý.
"Kẻ nào dám ở đây gây sự?"
Người còn chưa đến, thanh âm đã đến trước.
Lộ ra sát khí đằng đằng, tiên thức quét qua, mang theo sát cơ lạnh lẽo.
Lữ Thiếu Khanh lần nữa rút kiếm, một kiếm bổ xuống.
Lần này, Mục Phảng nhìn rõ ràng.
Một đạo kiếm quang nhạt chợt lóe lên, động tĩnh trên bầu trời trong nháy mắt bình tĩnh trở lại.
Lữ Thiếu Khanh lại hỏi Mục Phảng, "Lại thêm một con ruồi, không phải ngươi gọi tới đấy chứ?"
Mục Phảng vẫn là không biết rõ trả lời như thế nào.
Người tới hắn biết là ai, là người dưới trướng phụ thân hắn, cảnh giới Thiên Tiên, còn mạnh hơn hắn một chút.
Cũng bị đánh bay, không biết sống chết.
"Lớn mật đạo tặc, dám ở chỗ này gây sự?"
Lại có người từ đằng xa lao tới, tiếng như sấm động, gây thêm nhiều sự chú ý.
Lữ Thiếu Khanh bên này cau mày, "Phiền chết!"
Lại một lần nữa xuất kiếm, vẫn là một kiếm, dù người tới đã chuẩn bị vẫn bị đánh bay, rơi từ trên trời xuống.
Lữ Thiếu Khanh hỏi Mục Phảng, "Vệ sinh của các ngươi ở Quang Minh thành đáng lo quá, nhiều ruồi như vậy, không ai làm vệ sinh sao?"
Mục Phảng cơ thể tiếp tục run rẩy, hắn còn có thể nói gì?
Ân Minh Ngọc bên cạnh bị kinh hãi đến không biết phải nói sao.
Lữ Thiếu Khanh biểu hiện như một tên vô lại, không có chút nào dáng vẻ cao thủ.
Vì thế, một kiếm đánh bay một cao thủ, hành vi này tạo ra cú sốc mạnh mẽ cho Ân Minh Ngọc.
Sự tương phản khiến Ân Minh Ngọc không nhịn được lau trán, có cảm giác khó chịu.
"Vút!"
Nơi xa lần nữa có lưu quang xẹt qua, Lữ Thiếu Khanh còn chưa động thủ, thanh âm đã truyền đến, "Chậm đã động thủ!"
"Có gì thì từ từ nói..."
Lữ Thiếu Khanh mới không thèm để ý, vẫn một kiếm chém ra.
Muốn nói chuyện, qua được một kiếm của hắn rồi nói.
Người tới tự nhiên cũng không có cách nào đỡ được một kiếm của Lữ Thiếu Khanh, cũng bị đánh bay, biến mất trên không trung.
"Mẹ nó, ruồi nhiều quá, các ngươi Quang Minh thành làm ăn kiểu gì vậy?"
Lữ Thiếu Khanh hết sức bất mãn mà kháng nghị với Mục Phảng, "Nghe nói cha ngươi là Phó thành chủ? Cái tên Phó thành chủ này làm không nên tích sự gì cả."
"Vệ sinh không làm được, còn làm được gì? Không làm được thì từ chức đi, bớt ở đó làm chậm trễ bách tính Quang Minh thành."
Ánh mắt Mục Phảng nhìn Lữ Thiếu Khanh đã trở nên đờ đẫn.
Bốn lần, bốn người, đều bị Lữ Thiếu Khanh tiện tay một kiếm đánh bay.
Lần thứ nhất chủ quan còn có thể nói là nghe được, nhưng ba lần sau thì không thể nói là chủ quan được nữa?
Bọn hắn chắc chắn là đã chuẩn bị xong phòng bị, nhưng vẫn không thể nào ngăn được một kiếm của Lữ Thiếu Khanh.
Đây là thực lực cỡ nào?
Nếu cha mình đến thì có thể đánh lại hắn không?
Mục Phảng trong lòng thế mà cảm thấy bất lực.
Lữ Thiếu Khanh chỉ đơn giản hơi xuất thủ, đã đánh bay bốn cao thủ, thực lực đáng sợ như vậy, dù là Tiên Quân cũng không làm được.
Nhưng khí tức của Lữ Thiếu Khanh lại không hề giống Tiên Quân, không cho người ta loại uy áp đáng sợ đó.
Rốt cuộc hắn là ai?
"Rốt cuộc hắn là ai?" Ân Minh Ngọc bên này trực tiếp mở miệng, nhìn Tiêu Y, cảm thấy rất khó tin.
Sao lại có người mạnh như vậy?
Tiêu Y cười hắc hắc, "Nhị sư huynh của ta đó!"
Sau đó chậm rãi giơ ngón cái lên, "Tuyệt thế thiên tài!"
Hừ, không ai có thể so với hai vị sư huynh bọn ta.
Thiên tài gì chứ trước mặt hai vị sư huynh đều là cặn bã.
Ân Minh Ngọc thấy dáng vẻ dương dương đắc ý của Tiêu Y, rất muốn phản bác.
Nhưng nàng không thể nào phản bác được.
Dạng người như Lữ Thiếu Khanh không phải cao thủ thì là cái gì?
Dạng người như Lữ Thiếu Khanh không phải thiên tài thì là ai?
Ân Minh Ngọc tự nhận mình cũng là thiên tài.
Bây giờ, nàng cảm thấy mình sau này tốt nhất là đừng tự nhận là thiên tài.
"Hừ!"
Bỗng nhiên, một tiếng hừ lạnh vang lên, truyền khắp cả Quang Minh thành, rất nhiều người như nghe tiếng sấm bên tai, kinh hãi toát mồ hôi lạnh cả người.
"Tiên, Tiên Quân?"
"Là, là vị Tiên Quân kia?"
"Tiên Quân sao vậy? Ai chọc giận Tiên Quân sao?"
Vô số Tiên nhân ở Quang Minh thành xôn xao bàn tán.
Rất nhiều tu sĩ Đại Thừa kỳ trở xuống thì sợ hãi không thôi.
Tiên Quân, loại cao thủ này mà giao chiến, dù chỉ là dư ba cũng không phải là cấp thấp tu sĩ có thể ngăn được.
Một số người tư duy linh hoạt đã sớm hướng về phía Lữ Thiếu Khanh ném ánh mắt tới.
Nói đạo tiên cũng lướt qua.
Trong đó không thiếu những thần thức lớn mật.
Xem náo nhiệt, không phân biệt cảnh giới cao thấp.
"Hừ!"
Một tiếng hừ lạnh, như sấm sét, dọa những thần thức muốn xem náo nhiệt đều rụt về.
Sắc mặt Ân Minh Ngọc bên này thay đổi, không nhịn được kêu nhỏ một tiếng, "Tiên Quân!"
Không cần nói cũng biết người đến là ai.
Sắc mặt Mục Phảng bên này vui mừng, phụ thân đến rồi.
Đây là con át chủ bài của hắn.
Tiên Quân phụ thân, Phó thành chủ Quang Minh thành, thực lực cường đại, địa vị tôn sùng.
Dưới trướng có một nhóm cao thủ, đặt ở Quang Minh thành này, không có mấy ai dám trêu vào.
Nghĩ đến sự cường đại của phụ thân mình, nỗi lo lắng trong lòng Mục Phảng tiêu tan, cái eo bắt đầu ưỡn lên, trong hai mắt dần dần bắn ra ánh mắt tự tin.
Lữ Thiếu Khanh trước mắt trong mắt hắn cũng bắt đầu trở nên hiền lành hơn.
Hắn nhìn thẳng Lữ Thiếu Khanh, chậm rãi mở miệng, "Nếu bây giờ ngươi cúi đầu, chuyện trước kia ta có thể coi như chưa từng xảy ra!"
"Thật sao?" Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm hỏi, "Vậy những chỗ sưng vù trên mặt ngươi, những vết thương trên người ngươi cũng có thể coi như chưa xảy ra à?"
Mẹ kiếp!
Nhắc đến đây, Mục Phảng lại cảm thấy vết thương trên người đau thêm.
Đầu càng đau muốn nổ tung.
Nhưng!
Hắn vẫn cố nén đau đớn, mở miệng, "Không sai, chỉ cần ngươi..."
Lời còn chưa dứt, một cái tát giáng xuống, "Bốp..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận