Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 3001: Miệng vô địch (length: 6575)

Tiêu Y vừa nói, Nguyệt lập tức im lặng.
Nguyệt không nhịn được âm thầm cắn răng.
Lời này, nàng không có cách nào phản bác.
Thậm chí, nàng còn hết sức nghi hoặc.
Lữ Thiếu Khanh làm thế nào mà thành nửa bước Tiên Đế?
Nàng hoàn toàn không có cảm giác gì.
Trong một khoảng thời gian ngắn, Lữ Thiếu Khanh liền trở thành nửa bước Tiên Đế, cứ như biến thành người khác vậy.
Thấy Nguyệt im lặng, Ân Minh Ngọc trong lòng khẽ động, cảm thấy đây là một cơ hội tốt.
Có thể thừa cơ nịnh hót, rút ngắn quan hệ một chút.
Trong lòng suy nghĩ một chút, sắp xếp lại lời lẽ, nàng mở miệng, "Nửa bước Tiên Đế là nửa bước Tiên Đế, không phải người như chúng ta có thể đoán định."
"Cho dù nhị sư huynh ngươi lợi hại hơn nữa, hắn dùng cái gì giết được nửa bước Tiên Đế?"
"Hắn giết thế nào? Dùng đầu sao?"
Tiêu Y khinh thường liếc nhìn Ân Minh Ngọc, "Ngươi biết cái gì?"
"Ngươi và Lam Kỳ đều là một loại, là những kẻ không có đầu óc."
Mẹ kiếp!
Lam Kỳ đứng không xa rất muốn phun nước bọt vào mặt Tiêu Y.
Nhưng nhìn thấy ước đứng bên cạnh, hắn chỉ có thể coi như không nghe thấy.
Ân Minh Ngọc cười ha hả, "Ta thấy người không có đầu óc chính là ngươi, Từ Trị là ai?"
"Tu luyện hàng ngàn vạn năm, thậm chí hàng ức vạn năm thành nửa bước Tiên Đế, thực lực của hắn mạnh bao nhiêu không ai biết rõ."
"Đừng xem nhẹ uy lực của thời gian..."
"Đúng, không sai," một giọng nói vang lên, "Không nên xem nhẹ uy lực của thời gian..."
Mọi người giật mình.
Nhưng Tiêu Y lập tức kêu lên, "Nhị sư huynh!"
Thanh âm này chính là giọng của Lữ Thiếu Khanh.
"Nhị sư huynh, ngươi ở đâu?"
Lữ Thiếu Khanh không hề xuất hiện, mà ẩn mình trong hư không, nhàn nhạt lên tiếng, "Sao thế?"
"Nguyệt cái con ba tám chết bầm kia..."
Tiêu Y: ...
Nguyệt: ...
Mọi người: ...
Trán Nguyệt nổi gân xanh, sắc mặt tái mét, hướng về một vị trí nào đó hung hăng đấm một quyền.
"Ầm ầm!"
Thân ảnh Lữ Thiếu Khanh từ trong hư không xuất hiện.
"Móa, con đàn bà chết tiệt, ngươi muốn làm gì?"
Lữ Thiếu Khanh hùng hổ, "Táo bạo như vậy, trách không được không ai thèm cưới."
Nguyệt trừng mắt nhìn Lữ Thiếu Khanh, thần sắc không vui, rất muốn ra tay xử lý Lữ Thiếu Khanh.
Nhưng!
Nguyệt trong lòng bực bội.
Nàng biết rõ dùng bạo lực khó mà khuất phục được Lữ Thiếu Khanh.
Huống chi, hiện tại Lữ Thiếu Khanh đã là nửa bước Tiên Đế, nàng ra tay cũng chưa chắc đã có thể đánh lại Lữ Thiếu Khanh.
Trong khi bực mình, Nguyệt cũng tò mò, Lữ Thiếu Khanh đã tiến vào cảnh giới nửa bước Tiên Đế từ lúc nào và bằng cách nào.
Nàng dám khẳng định, khi gặp Lữ Thiếu Khanh lần đầu, hắn tuyệt đối không phải là nửa bước Tiên Đế.
Vậy mà mới trải qua chừng đó thời gian, Lữ Thiếu Khanh đã là nửa bước Tiên Đế rồi không nói.
Thực lực còn mạnh đến mức khiến người ta kinh hãi.
Yến Tử Cống không thấy, không rõ sống chết.
Nhưng Lữ Thiếu Khanh có thể trở về, đủ để chứng minh hắn đã đánh thắng Yến Tử Cống.
Từ Trị không những không làm gì được Lữ Thiếu Khanh, ngược lại còn bị Lữ Thiếu Khanh đánh cho một trận, hiện tại cũng mất tăm tích, không rõ sống chết.
Dù kết quả thế nào đi nữa, đều cho thấy Lữ Thiếu Khanh rất mạnh.
Thực lực vượt quá sức tưởng tượng.
Thiên phú yêu nghiệt, tuyệt không phải người bình thường.
Nhưng nghĩ lại, Nguyệt lại cảm thấy đây là điều hiển nhiên.
Nếu như không phải yêu nghiệt, hắn cũng không có tư cách đứng ở đây, càng không thể thấy được nàng, cũng sẽ không đi được xa hơn.
"Ngươi làm thế nào để trở thành nửa bước Tiên Đế?"
Vẫn là phải hỏi một chút, để thỏa mãn sự tò mò trong lòng mình.
Nguyệt nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, hận không thể nhìn thấu hắn.
Mọi người xung quanh cũng đều vểnh tai.
Lam Kỳ vừa nãy đã lặng lẽ lui ra ngoài mấy bước, cũng đang lén lút tiến lại gần, vểnh tai, muốn nghe xem Lữ Thiếu Khanh trả lời như thế nào.
Lữ Thiếu Khanh bĩu môi, cười ha hả, "Ngươi đoán xem?"
Phốc!
Ngoại trừ Quản Vọng và Ân Minh Ngọc đã có chuẩn bị, những người khác đều có cảm giác muốn nôn ra máu, muốn đánh người.
Quá ghê tởm, quá đáng ghét.
Cái tên khốn ghê tởm này, Nguyệt hít sâu một hơi, đè nén lửa giận, lại hỏi, "Yến Tử Cống, Từ Trị bọn họ đâu?"
"Ngươi đoán xem!"
Không nhịn được nữa rồi.
Cơn giận trong nháy mắt phá vỡ sự kiềm chế, Nguyệt gầm lên với Lữ Thiếu Khanh, "Đồ khốn, có phải ngươi đang tìm cái chết không?"
"Đến đây, ta sợ ngươi chắc?" Lữ Thiếu Khanh bây giờ vô cùng tự tin, "Đừng tưởng rằng ngươi là nửa bước Tiên Đế thì ta sợ ngươi."
"Đến lúc ta đánh cho ngươi khóc, đừng trách ta không dỗ dành."
Dỗ?
Nguyệt thiếu chút nữa thì nổ tung.
Ta cần ngươi dỗ?
Nguyệt gầm lên, "Ta không phải trẻ con!"
Ta chỉ là người trông nhỏ con thôi, tuổi của ta một con số lẻ đã lớn hơn ngươi gấp vô số lần.
"Biết rồi, biết rồi," Lữ Thiếu Khanh gật đầu, "Lão bà già à, biết bà lớn tuổi, nhưng cũng không cần lúc nào cũng than thở."
"Người già thường quái đản, ngươi muốn ta gọi ngươi là bà già quái đản à?"
Phốc!
Nguyệt ngay lập tức giận đến đỏ cả mắt.
Lão bà già?
Bà già quái đản?
Ta muốn giết chết ngươi!
"Nguyệt tỷ tỷ, Nguyệt tỷ tỷ," Tiêu Y thấy tình hình không ổn, vội lao tới ôm lấy Nguyệt, "Nguyệt tỷ tỷ, ngươi đừng so đo với nhị sư huynh ta."
"Nhị sư huynh đang trêu ngươi thôi."
Đùa ta?
Nguyệt vẫn còn rất giận, có trò đùa nào như thế không?
"Cái rắm, ai thèm đùa với con bà già này?"
Lữ Thiếu Khanh ở bên cạnh chen vào, "Ta nói toàn là sự thật."
"Người vừa già vừa ngực nhỏ mà tính tình lại lớn..."
"A..." Nguyệt ngửa mặt lên trời gào thét.
Lời của Lữ Thiếu Khanh như những nhát dao đâm vào tim nàng.
Nguyệt tức giận đến nỗi mắt càng đỏ hơn, "Ngươi tránh ra, ta muốn giết chết cái tên khốn đáng chết này..."
"Nguyệt tỷ tỷ, Nguyệt tỷ tỷ..." Tiêu Y sắp khóc, hai người này có thù oán gì mà ra nông nỗi này?
Khổ cho người đứng giữa như nàng.
Đúng lúc tiếng kiếm reo của Kế Ngôn từ trên trời vọng xuống, Tiêu Y vội vàng đánh trống lảng, "Nguyệt tỷ tỷ, đại sư huynh còn đang chiến đấu đấy..."
Nhắc đến Kế Ngôn, Nguyệt có chút khôi phục lý trí.
Ngực không ngừng phập phồng, cố gắng để mình bình tĩnh lại.
Tiêu Y nhận thấy điều này, lúc này mới thấy hài lòng, vẫn là tỷ tỷ tốt.
Sẽ không làm cho người khác cảm thấy khó xử.
Hắc hắc, vẫn là người tốt như vậy.
Lúc này càng ôm chặt Nguyệt.
Mọi người nhìn Lữ Thiếu Khanh ánh mắt đầy kính sợ.
Gã này cái miệng đúng là vô địch......
Bạn cần đăng nhập để bình luận