Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1438: Người Trung Châu các ngươi sao nghèo vậy chứ?

Chương 1438: Người Trung Châu các ngươi sao nghèo vậy chứ?Chương 1438: Người Trung Châu các ngươi sao nghèo vậy chứ?
Một trăm triệu đổi một Hóa Thần đương nhiên không lỗ, nhưng Hóa Thần ta xác định chắc chắn có thể đột phá, vấn đề chỉ là thời gian sớm hay muộn thôi.
Tính ra như vậy là lỗ rồi.
Giản Bắc vẻ mặt đau khổ: "Đại ca, một trăm triệu không có, một ngàn vạn viên linh thạch thì có."
"Nếu không, chúng ta chỉ đành quay về vậy."
Đàm phán mà, ai không biết chứ?
Giản Nam nói thẳng: "Đi!"
"Ngươi đi rồi, sau này Mị Càn đột phá Hóa Thần, ngươi phải làm sao?"
"Chủ yếu nhất là, cha ngươi có thất vọng không?"
Lữ Thiếu Khanh nhẹ nhàng nói ra một câu khiến hai người Giản Bắc và Giản Nam lập tức ngây dại.
Tiêu Y cũng ngây ngẩn cả người, trong đó còn có ẩn tình gì sao? Còn nữa, sao Nhị sư huynh lại biết?
Giản Nam cắn răng: "Ngươi có ý gì?"
"Ngươi vẫn luôn nỗ lực là muốn phụ thân ngươi tán thành ngươi đúng không? Dù sao, ngươi cũng chỉ là một nữ hài tử."
Câu nói này khiến trong lòng Giản Nam chấn động.
Nàng ta nhìn vào mắt Lữ Thiếu Khanh, đôi mắt thâm thúy ấy dường như có thể hút linh hồn nàng ta vào trong, nhìn thấu nội tâm của nàng ta.
Ánh mắt Giản Bắc đột nhiên hiện lên một tia minh quang nhưng nhanh chóng thu liễm lại: "Đại ca, ngươi, ngươi đang nói cái gì?"
Lữ Thiếu Khanh nhìn qua Giản Bắc, ánh mắt bình tĩnh cũng như có thể nhìn thấu Giản Bắc.
"Mặc dù không nói, nhưng ta biết, phụ thân của các ngươi trọng nam khinh nữ nhỉ?"
"Trong tám thế lực lớn, đệ tử mạnh nhất của thế hệ mới là nữ chỉ hai thế lực có, Giản gia là một trong số đó. Cha ngươi cảm thấy hơi mất mặt đúng không?"
"Chỉ hận nữ nhi không phải thân nam nhỉ."
Lời của Lữ Thiếu Khanh khiến Giản Bắc và Giản Nam cùng chấn động.
Loại chuyện này dù là trong gia tộc cũng không có mấy người biết, vì sao Lữ Thiếu Khanh lại biết? Ánh mắt Giản Nam hoài nghi nhìn về phía huynh trưởng của mình, Giản Bắc tê dại: "Tiểu muội, muội cảm thấy ta sẽ nói xấu phụ thân sao?"
"Đại ca, làm sao ngươi biết?"
Lời này không thể nghi ngờ là thừa nhận.
Lữ Thiếu Khanh cười giả dối, như một đứa trẻ nghịch ngợm: "Ngươi đoán xeml"
Vãi!
Nếu là người khác, Giản Bắc đã muốn chửi thề rồi.
Nhưng, đối mặt với Lữ Thiếu Khanh, hắn ta không giám.
Lữ Thiếu Khanh mang đến cho hắn †a một cảm giác mờ mịt, như ẩn thân tại trong sương mù dày đặc, hắn ta nhìn không thấu Lữ Thiếu Khanh. Giản Nam cũng ánh mắt phức tạp nhìn Lữ Thiếu Khanh, lúc này nàng ta cũng tin Lữ Thiếu Khanh có vài phần bản lĩnh.
Đương nhiên, con người, vẫn đáng ghét như vậy.
Lữ Thiếu Khanh nói không sai, phụ thân của nàng ta hoàn toàn cảm thấy tiếc vì đệ tử mạnh nhất của Giản gia không phải là một nam nhi.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao phụ thân nàng ta thích đánh Giản Bắc.
Là vì chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Giản Bắc đã rất cố gắng, đáng tiếc thiên phú không bằng người làm muội muội như nàng ta.
Tuy nhiên mấy chuyện này, phụ thân nàng ta chưa từng nói ra, trong tộc không có ai biết. Hết thảy, đều do tự nàng ta cảm nhận được, lĩnh ngộ được.
Còn Lữ Thiếu Khanh thì sao, hắn mới tới đây chưa bao lâu đã biết được chuyện này.
Tâm tư kín đáo đến mức thực sự khiến cho người ta sợ hãi.
Giản Nam hít sâu một hơi, lại một lần nữa dời mắt nhìn thẳng Lữ Thiếu Khanh, lần này, trong ánh mắt nàng ta tăng thêm vài phần ngưng trọng và mong chờ.
"Ngươi thật sự có thể giúp ta đột phá Hóa Thần trong vòng một năm?”
Loại chuyện đột phá này không có ai dám cam đoan, nước chảy thành sông, có lẽ uống nước miếng cũng có thể đột phá.
Cơ duyên không đến, cả đời bị kẹt lại, ngưỡng cửa cũng không bước qua được.
Lữ Thiếu Khanh ngạo nghễ tự tin: "Đương nhiên, người tu tiên chưa từng nói dối."
"Nếu thất bại, ta sẽ..."
Lữ Thiếu Khanh vung tay lên, cắt ngang lời nàng ta: "Thất bại, đó là vì ngươi, là tư chất của ngươi không đủ, lĩnh ngộ không được, không liên quan gì đến ta."
Giản Bắc kêu lên: "Đại ca, lời này của ngươi vô sỉ quá."
Giản Nam cắn răng, đáp ứng: "Được, †a xem ngươi sẽ làm thế nào."
"Đừng." Lữ Thiếu Khanh không lập tức đồng ý mà bắt đầu lên mặt: "Giá cả còn chưa bàn xong, ngươi gấp cái gì?"
"Đại ca." Giản Bắc lập tức nói: "Một trăm triệu linh thạch, chúng ta thật sự không có, hai ngàn vạn viên Linh thạch, như thế nào?"
Bị Lữ Thiếu Khanh nói trúng bí mật lớn nhất của hai người, Giản Bắc tăng giá.
Dù sao, biểu hiện hiện tại của Lữ Thiếu Khanh cũng đáng với cái giá này.
"Ngươi đuổi ăn mày à? ta cần linh thạch, một trăm triệu."
Vãi!
Giản Bắc suýt thì văng tục.
Hai ngàn vạn viên Linh thạch, đây là đuổi ăn mày sao?
Ngươi cho ta hai ngàn vạn viên Linh thạch, ta làm ăn mày cho.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Giản Bắc lại nhân nhượng một bước: "Đại ca, có thể dùng pháp khí, vật liệu, đan dược để đổi không? Ta đưa ngươi ba ngàn vạn." "Không được, ta chỉ cần linh thạch."
Giản Bắc hỏng mất: "Đại ca, bộ dạng này, đàm phán không thành đâu."
"Người Trung Châu các người sao mà nghèo vậy? Một trăm triệu linh thạch cũng không bỏ ra nổi sao?"
Giản Bắc điên rồi: "Đại ca, không cách nào bàn bạc được nữa, tạm biệt!"
"Chậm đã!" Lữ Thiếu Khanh mở miệng gọi Giản Bắc và Giản Nam lại: "Ta lùi một bước, hai ngàn vạn viên linh thạch cộng thêm một tấm lệnh bài Thệ Ước, thế nào?"
Lệnh bài Thệ Ước?
Tiêu Y ngây ngẩn cả người, đây lại là cái gì?
Nhị sư huynh từ đâu mà biết?
Hai người Giản Bắc, Giản Nam cũng sửng sốt. Giản Bắc nở nụ cười khổ: "Đại ca, chi bằng ngươi giết ta luôn đi"
Ánh mắt Giản Nam lại một lần nữa tràn đầy cảnh giác cùng hoài nghỉ: "Ngươi quả nhiên là không có hảo ý."
Tiêu Y yếu ớt giơ tay, hỏi: "Lệnh bài Thệ Ước là cái gì?"
Giản Bắc lại ngây ngẩn cả người, không phải chứ?
Lữ Thiếu Khanh biết, Tiêu Y thân là sư muội không thể không biết chứ.
Hẳn ta hồ nghi nhìn Tiêu Y: "Tiêu muội muội, ngươi không biết lệnh bài Thệ Ước là gì à?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận