Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1942

Chương 1942Chương 1942
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Thật lâu sau, Bạch Thước hết giận xuất hiện, ánh mắt nàng ta nhìn sương mù tràn ngập, hừ một tiếng: “Nơi này là địa bàn của ta, ngươi tưởng rằng ngươi như vậy là ta không thể nhìn thấy ngươi đang làm gì sao?”
Nơi này là bên trong Trấn Yêu tháp, nàng ta là khí linh.
Nơi này chính là thế giới của nàng ta.
Chỉ cần nàng ta muốn, nơi này sẽ không có bất kỳ bí mật gì.
Tâm thần nàng ta khẽ động, lúc này muốn xem thử Lữ Thiếu Khanh đang làm gì bên trong.
Nhưng mài
Vừa xuyên qua sương mù, một tấm bảng dựng đứng. Trên đó viết: “Ai xem kẻ đó là chó!”
“Phụt!”
Bạch Thước bị tức đến thổ huyết.
Tên tiểu khốn kiếp này biết nàng ta sẽ làm như vậy sao? Bạch Thước tức giận đến nghiến răng, rất muốn nhìn, nhưng thân là tiền bối, tự tôn khiến nàng ta không thể không từ bỏ ý niệm này.
Dù sao, nàng ta cũng là Tước tộc, không phải chó.
Sau vài ngày trồi qua, sương trắng tan đi, Lữ Thiếu Khanh lại xuất hiện.
Bạch Thước đã sớm chờ ở bên ngoài, sau khi nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh liền dùng ánh mắt giết người nhìn chòng chọc vào Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm chào hỏi Bạch Thước: “Tiền bối, ăn chưa?” Ăn chưa?
Trong đầu Bạch Thước lập tức nhớ tới Hạch Não mà Lữ Thiếu Khanh nói.
Lửa giận trong lòng lại lập tức dâng lên.
Tuy nhiên, nàng ta hít một hơi thật sâu, tiếp tục duy trì tư thái cao nhân, sau khi trong lòng mặc niệm mấy lần không nên chấp nhặt hắn mới lạnh lùng hỏi: “Ngươi bố trí trận pháp gì?”
Lữ Thiếu Khanh bố trí Mê Tung trận có phạm vi che giấu mấy trăm dặm, sau khi hắn ra ngoài, nơi đó vô cùng bình yên, không hề có chút ba động gì.
Không đích thân đi cảm thụ nàng ta thật sự không biết chỗ ấy là trận pháp gì.
Lữ Thiếu Khanh kinh ngạc: “Người không nhìn lén à?” Bạch Thước nổi giận, vậy mà chất vấn nhân phẩm của ta? “Ngươi nói cái gì?”
Bạch Thước gầm thét: “Đừng tưởng rằng ngươi cảm thấy có chỗ hữu dụng với ta là ta sẽ cũng không dám thu thập ngươi?”
“Không dám, không dám.” Lữ Thiếu Khanh rất ngoan ngoãn, liên tục gật đầu: “Tiần bối nói cực phải.”
“Tiên bối muốn biết, cứ việc nhìn là được.”
“Hừ!”
Bạch Thước hừ lạnh một tiếng, thái độ như vậy còn tạm được.
Nhưng một khắc sau Lữ Thiếu Khanh lại nói: “Tiền bối nhìn, người không sợ tâm ý hai người tương thông, đến lúc đó Hắc Thước cũng biết sao?”
Lời này vừa nói ra, Bạch Thước lập tức từ bỏ suy nghĩ đi xem thử.
Giữa nàng ta và Hắc Thước không thể nói hoàn toàn biết được suy nghĩ của đối phương nhưng có vài suy nghĩ vẫn có thể cảm nhận được.
“Ngươi muốn làm gì?” Bạch Thước lạnh lùng nói: “Tuy nhiên ta nói ngươi biết, muốn dùng trận pháp đối phó nàng ta chỉ như người si nói mộng thôi.”
“Thử một chút, lỡ đâu thành công thì sao?”
Lữ Thiếu Khanh cười hắc hắc, sau đó trở về bên đám người, nhìn thấy Tiêu Y bọn hắn lung lay sắp đổ, phòng tuyến đã lui một mảng lớn, Lữ Thiếu Khanh quát lên với Kế Ngôn: “Huynh ở bên cạnh xem kịch à?”
“Xuất thủ, để quái vật biết sự lợi hại của huynh.”
Năm người bên Tiêu Y đã thở hổn hển, Doanh Thất Thất thân là Hóa Thần hậu kỳ cảnh giới tầng chín cũng sắp ngã xuống.
Quái vật màu đen hung hãn không sợ chết, một đợt nối một đợt .
Bọn hắn thân là Hóa Thần kỳ cũng sắp không chịu nổi. Nhưng mà cho dù là Kế Ngôn hay Liễu Xích, Hung Trừ ở bên cạnh cũng không thể xuất thủ.
Đây là lệnh của Lữ Thiếu Khanh.
Mà mệnh lệnh này khiến Doanh Thất Thất, Ma Nhiên trong lòng tràn đầy lời oán giận.
Cho dù là diễn kịch cũng không thể để các nàng mệt mỏi đến như vậy chứ?
Nếu tiếp tục như vậy, bọn họ không chống đỡ nổi, quái vật tiến quân thần tốc, đến lúc đó khống chế không nổi coi như dời đá nện chân mình mất. Lữ Thiếu Khanh quay về bảo Kế Ngôn xuất thủ.
Hung Trừ nhíu mày, ông ta một lần nữa truyền âm nói với Liễu Xích: “Ta ngược lại muốn xem xem cái tên gọi là Đại sư huynh này có bao nhiều lợi hại.”
Dù sao Hung Trừ cũng là người hơn ngàn tuổi, là tồn tại Luyện Hư hậu kỳ cảnh giới tầng chín.
Ở đây, ông ta và Liễu Xích có thể xưng là mạnh nhất.
Bạch Thước bởi vì bị ăn mòn nên thực lực ngược lại không bằng hai người bọn họ.
Lữ Thiếu Khanh để Kế Ngôn cùng Liêu Xích, Hung Trừ ba người đứng ở một bên chờ lệnh ý tứ rất rõ ràng, Kế Ngôn cùng Liễu Xích, Hung Trừ hai người là một cấp bậc.
Điều này khiến trong lòng Hung Trừ bất mãn.
Tiểu tử chưa ráo máu đầu mà cũng dám ngồi ngang hàng với ông ta?
Kế Ngôn nghe vậy lúc này bay đến trước lỗ hổng, cũng không nói nhảm, thuận theo lỗ hổng hung hăng bổ một kiếm vào hắc ám xa xa. Trong chốc lát, kiếm ý sắc bén phóng lên tận trời.
Tất cả mọi người ở đây đầu có cảm giác như bị kiêm đâu, một cô kiếm ý sắc bén đánh sâu vào tận tâm hồn.
Tiêu Y các nàng đã thành thói quen, không có quá nhiều kinh ngạc.
Tuy nhiên mấy người Hung Trừ thì bị chấn kinh.
Lần đầu tiên cảm nhận được kiếm ý đáng sợ như vậy của Kế Ngôn.
Doanh Thất Thất cùng Ma Nhiên bị dọa đến suýt chút đứng không vững.
Hung Trừ thì há to mồm, la hoảng lên: “Cái này, cỗ kiếm ý này...”
Cảnh giới càng cao càng cảm nhận được sự đáng sợ trong cô kiếm ý này của Kế Ngôn. Liễu Xích không kìm được tê cả da đầu: “Khí tức của đạo.” Một câu đủ để khái quát. Đây là món đồ bao nhiêu người tha thiết ước mơ.
Kiếm quang xet qua, tiến vào trong hắc ám, những nơi đi qua, hắc vụ tiêu tán, quái vật chôn vùi. Chỉ là một kiếm, Kế Ngôn đã quét sạch sành sanh những quái vật cuối cùng và lỗ hổng. Nơi bị hắc ám ăn mòn cũng được khôi phục dưới cỗ kiếm ý này.
Bạch Thước xuất hiện, trong ánh mắt mang theo chấn kinh.
Lần chiến đấu này, nàng ta chẳng những không bị ăn mòn mà ngược lại còn giành lại được chút địa bàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận