Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 3079: Ngươi tại sao không nói đánh bại Tiên Đế? (length: 6581)

Lữ Thiếu Khanh để Kế Ngôn im lặng một lát, sau đó thản nhiên nói, "Nổ nhẹ."
Nên nổ mạnh một chút, đem chính mình sư đệ này nổ chết thì tốt nhất.
"Cọng lông," Lữ Thiếu Khanh tức chết, "Ta mẹ nó lúc trước nên là người đầu tiên ra tay."
Hắn theo sau lưng Kế Ngôn, sau khi đi ra, cũng là đứng ở phía sau Kế Ngôn.
Uy lực nổ tung hắn ăn phải còn nhiều hơn Kế Ngôn.
"Mẹ nó, đau chết mất..." Lữ Thiếu Khanh không chút hình tượng nào nằm xuống.
Kế Ngôn nhìn hắn, "Bây giờ thế nào?"
Lữ Thiếu Khanh hồi phục còn nhanh hơn hắn.
Vừa rồi còn hôn mê bất tỉnh, hiện tại đã có thể dễ dàng đi lại.
Kế Ngôn hiện tại ngay cả đứng cũng khó khăn, Lữ Thiếu Khanh đã có thể thoải mái nằm, trạng thái hồi phục không ít.
"Chờ đi!"
Lữ Thiếu Khanh híp mắt, "Ngươi bây giờ còn có sức trở về sao?"
Bọn hắn hiện tại cũng không biết đang ở chỗ nào của Tiên Giới, chưa quen cuộc sống nơi đây, đến cả Quang Minh thành ở phương hướng nào cũng không rõ.
"Dù sao bây giờ ta là không mở được cổng..."
Nếu trạng thái hoàn hảo, bất kể ở góc nào của Tiên Giới, Lữ Thiếu Khanh đều có thể thông qua bàn Xuyên Giới trở về.
Hiện tại hắn ngay cả lấy bàn Xuyên Giới ra cũng tốn sức.
Kế Ngôn thấy thế, cũng lười hỏi nhiều, chuyện bên ngoài chiến đấu không cần hắn quan tâm.
Kế Ngôn liếc mắt nhìn về phía nơi xa, Nguyệt đang hôn mê nằm ở đó.
"Nàng đâu?"
"Cứ để nàng nằm đi, ta còn chưa tính sổ với nàng đây, ta bị ngươi làm liên lụy đấy."
Kế Ngôn giơ Vô Khâu kiếm lên, "Nói thêm câu nữa thử xem?"
"Thời tiết hôm nay đẹp, để nàng nằm ngủ trưa ngon giấc đi..."
Kế Ngôn lúc này mới nhắm mắt yên lặng ngồi xuống khôi phục.
Lần chiến đấu này thảm khốc nhất, có thể nói thắng thảm.
Lữ Thiếu Khanh dù nằm đó, thực tế cũng là đang tranh thủ thời gian hồi phục.
Hắn, Kế Ngôn, thậm chí Nguyệt đều đã là vết thương chồng chất, kiệt quệ cả tinh thần lẫn thể xác.
Nếu lại thêm một đối thủ nửa bước Tiên Đế, ba người bọn họ muốn khóc cũng không kịp.
Bất quá điều khiến Lữ Thiếu Khanh vui mừng là, chỉ hơn nửa tháng sau, một đám người xuất hiện ở phía xa.
Một bóng đen từ đằng xa nhanh chóng lướt đến, lao thẳng vào lòng Lữ Thiếu Khanh.
"Ba ba..."
Tiểu Hắc đâm thẳng đầu vào ngực Lữ Thiếu Khanh.
"Ôi trời, nhẹ thôi," Lữ Thiếu Khanh bị đâm đến choáng váng, "Nhẹ thôi, đừng làm ba ba con chết giả đấy."
"Đại sư huynh, nhị sư huynh..."
Tiêu Y mang theo Đại Bạch, Tiểu Bạch theo sát phía sau, đột nhiên xông tới.
"Các ngươi, không sao chứ..."
Tiêu Y nhìn Lữ Thiếu Khanh, Kế Ngôn hai người đầy thương tích, lập tức mắt đỏ lên, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.
"Tiểu tử, các ngươi không sao chứ?"
Quản Vọng cùng Ân Minh Ngọc cũng chạy đến, mặt đầy kinh hãi và lo lắng.
Đi một chuyến Thần Chi Cấm Địa quả thực kích thích vô cùng.
Nhìn thấy Tam Đọa Thần, có được kết tinh Tiên Đế, cũng nhìn thấy đầu lâu Tiên Đế.
Cuối cùng, còn chứng kiến Tiên Đế tự mình ra tay.
Nếu không nhờ Nguyệt có Đế khí, mấy người bọn họ đã sớm tan xương nát thịt trong đòn công kích của Tiên Đế.
Sau khi rời đi, Kế Ngôn quay trở lại, bỏ lại bọn họ đang nóng nảy chờ đợi.
Đợi rất lâu, Tiểu Hắc trong ngực Tiêu Y mới có phản ứng, dẫn bọn họ tìm đến đây.
Nhìn Lữ Thiếu Khanh, Kế Ngôn, còn có Nguyệt đang hôn mê ở nơi xa, Quản Vọng trong lòng vừa mừng vừa sợ.
Dù rất thê thảm, vết thương rất nghiêm trọng, nhưng bọn họ vẫn có thể trở lại Tiên Giới, đây là tin tốt lớn.
"Ta khinh," vừa đến gần, Quản Vọng đã nghe thấy Lữ Thiếu Khanh khó chịu mắng, "Ngươi muốn khóc hả?"
"Ta với Đại sư huynh của ngươi cũng còn chưa chết, ngươi làm bộ như chúng ta chết rồi là ý gì?"
"Có phải rất thất vọng khi chúng ta không bị đánh chết không?"
Bị mắng, Tiêu Y nhếch miệng cười, nhưng nước mắt lại chảy xuống mặt.
Quản Vọng biết rõ, giờ phút này, Tiêu Y đang vui, đang hạnh phúc.
Quản Vọng không nhịn được mà cảm thán, "Tiểu tử, mạng ngươi thật lớn."
Có thể không lớn sao?
Có thể sống sót trong tay Tiên Đế, chuyện này có thể kể khoác cả đời.
Cũng không phải ai cũng có thể trốn thoát một mạng từ trong tay Tiên Đế.
Lữ Thiếu Khanh bĩu môi, "Cái gì mạng lớn? Đây là thực lực được không?"
"Chỉ là Tiên Đế thôi, không chịu nổi một đòn..."
Ta đi!
Quản Vọng cảm thấy khó chịu.
Mấy lời này ngươi dám nói thật đấy à?
Ngươi chỉ quen miệng đúng không?
Miệng của ngươi sao lại không bị thương thế?
Quản Vọng không nhịn được nói, "Kiêu ngạo, sao ngươi không nói là đánh bại Tiên Đế đi?"
"Đúng thế, đánh bại, đáng tiếc ngươi không thấy được."
Quản Vọng hoàn toàn im lặng.
Đánh bại Tiên Đế?
Chém gió cũng phải có mức độ.
Nếu Tiên Đế dễ bị đánh bại như vậy, thì người ta còn gọi là Tiên Đế sao?
Còn dám xưng là tồn tại mạnh nhất giữa trời đất sao?
Ân Minh Ngọc cũng không nhịn được nói, "Đùa gì thế?"
"Tiên Đế dễ bị đánh bại như vậy sao?"
Biết rõ ngươi lợi hại, biết rõ ngươi vô địch cùng cảnh giới.
Nhưng cho dù lợi hại đến đâu, ngươi cũng chỉ là nửa bước Tiên Đế, không làm gì được Tiên Đế.
Ngươi có thể chạy thoát khỏi tay Tiên Đế đã là may mắn lớn rồi.
Đừng được tiện nghi mà ở đấy khoe khoang.
Ít ra thì cũng phải tôn trọng Tiên Đế một chút chứ?
Ân Minh Ngọc trong lòng rất cảm kích Lữ Thiếu Khanh vì đã cho nàng kết tinh Tiên Đế, nhưng nàng chính là không quen nhìn dáng vẻ phách lối của Lữ Thiếu Khanh, không nhịn được lúc nào là lại phải đốp chát vài câu.
Không đốp chát không thoải mái, lại còn dễ làm bản thân tức giận.
Tiêu Y lập tức nhảy ra, bảo vệ sư huynh, "Ngươi biết cái gì?"
"Nhị sư huynh ta nói đánh bại Tiên Đế là đánh bại Tiên Đế."
Ân Minh Ngọc liếc mắt, hết thuốc chữa.
Tin tưởng mù quáng đến mức này, fan cuồng.
Lữ Thiếu Khanh ngăn Tiêu Y lại, "Thôi, phàm nhân không cách nào hiểu được thiên tài..."
Quản Vọng cũng không tin, "Tiểu tử, ngươi cũng như thế, khoác lác có ý gì?"
"Cái gì khoác lác?" Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Nguyệt bên cạnh sắc mặt tái nhợt, đang nhắm nghiền mắt, "Không tin ngươi hỏi nàng."
Ánh mắt mọi người đổ dồn vào Nguyệt.
Nguyệt từ từ mở mắt, hừ lạnh một tiếng, "Bớt khoác lác đi."
Quản Vọng và sư đồ gật đầu, không sai, khoác lác.
Chưa kịp để hai người lên tiếng, Nguyệt tiếp tục nói, "Bất quá chỉ là may mắn đánh tan đòn công kích của Tiên Đế thôi, bớt ở đó khoác lác..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận