Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 874 - Bị lừa gạt



Chương 874: Bị lừa gạtNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLữ Thiếu Khanh vỗ tiểu viên hầu một cái, chỉ ngọn núi nhỏ trụi lủi phía xa, nói với hai người Thời Cơ, Thời Liêu: “Vừa hay, ba người các ngươi trồng cây lên đó, xây vài ngôi nhà ở đâi.”Thời Cơ cùng Thời Liêu hai mặt nhìn nhau, muốn đem hai người bọn họ làm lao động tay chân để sai bảo sao?“Đại nhân, cái này...” Thời Liêu không quá vui lòng: “Loại chuyện này, không cần đến chúng ta chứ? Nếu như đại nhân cần người để dùng, chúng ta có thể giúp đại nhân tìm người tới.”Thời Liêu cảm thấy làm loại chuyện này là lãng phí thời gian, hắn ta muốn tranh thủ đột phá, tăng cường thực lực chứ không phải ở đây làm khổ lực.Lữ Thiếu Khanh đã sớm hạ quyết tâm, nói: ““Không có thương lượng, ngươi đã đồng ý rồi. Trừ phi bây giờ ngươi rời khỏi đây.”Sắc mặt Thời Liêu khó coi, cảm thấy mình lên thuyền giặc rồi.Ngược lại, Thời Cơ lại vô cùng lạc quan, rất tín nhiệm Lữ Thiếu Khanh, nàng ta vỗ nhẹ vai đệ đệ mình: “Chút chuyện nhỏ này có gì khó? Dựa vào thực lực hai người chúng ta, chẳng phải chỉ làm xong trong chớp mắt sao?”Dù sao nàng ta và Thời Liêu cũng là cao thủ Kết Đan kỳ, không phải chỉ trồng chút cây cối, xây mấy gian nhà sao?Trong mắt Thời Cơ, đây là chuyện dễ như trở bàn tay, giống như uống nước vậy.“Ê, ê...” Lữ Thiếu Khanh lại cắt ngang lời Thời Cơ: “Ta đã nói xong đâu, các ngươi không được phép sử dụng bất kỳ pháp thuật, pháp khí, cũng không được phép ngự không mà đi. Chỉ có thể dùng sức của bản thân các ngươi, dựa vào hai tay hai chân.”Lúc này Thời Cơ cũng ngây ra.Không dùng pháp thuật, pháp khí, cũng không được phép ngự không, chỉ dựa vào sức bản thân thì phải tốn bao nhiêu thời gian còn chưa thể xác định được.Thời Cơ không hiểu: “Trương Chính đại nhân, ngươi đang định làm gì?”“Làm trước đi, sau khi làm xong, ta cho ngươi thêm một cái công đạo.” Lữ Thiếu Khanh mỉm cười, tràn đầy mị lực của nam nhân ấm áp.Thời Cơ vốn còn muốn nói chút gì, ít nhất cũng phải dựa vào lí lẽ biện luận một phen, nhưng nhìn thấy nụ cười của Lữ Thiếu Khanh nàng ta lập tức quên mất mình muốn nói gì. Nàng ta chỉ vô thức nói: “Được.”Lữ Thiếu Khanh quay người rời đi, để lại một câu nói: “Làm rất tốt, cố gắng lên.”“Tỷ tỷ, cái này...”Thời Liêu cảm thấy mình bị lừa gạt.“Linh đại nhân bắt hắn khôi phục nguyên dạng, hắn liền lừa gạt hai người chúng ta, để hai người chúng ta giúp hắn làm việc.”Mình vẫn là quá ngây thơ, đơn thuần bị lừa rồi.Tuổi của hắn còn nhỏ hơn ta, có thể có biện pháp chó má gì có thể giúp chúng ta đột phá chứ.Chắc chắn là đang lừa người.Thời Cơ lại tin tưởng Lữ Thiếu Khanh, rất lạc quan: “Đây là yêu cầu của đại nhân nên dĩ nhiên có lý lẽ riêng của hắn, chúng ta làm xong chuyện này trước rồi hẵng nói. Dù sao chúng ta cũng đến đây giải sầu, giúp đỡ ở đây cũng chẳng khác gì giúp Linh tỷ tỷ. Không cần canh cánh trong lòng.”Nói thì nói thế, nhưng Thời Liêu vẫn oán khí tràn đầy, bị lừa, cơn giận trong lòng này sao có thể nuốt trôi được.“Không được, ta muốn đi nói chuyện rõ ràng với hắn.”Nhưng một câu của Thời Cơ đã khiến Thời Liêu tỉnh táo lại: “Bộ dạng này của đệ, Kế Ngôn đại nhân xem thường đệ thì làm sao? Chẳng bằng giúp đỡ Trương Chính đại nhân, đến lúc đó còn có thể nhờ Trương Chính đại nhân nói giúp vài câu, không chừng Kế Ngôn đại nhân bằng lòng chỉ điểm đệ đấy.”Lời này không phải không có lý, Thời Liêu cũng không thể không đè sự không cam lòng trong lòng xuống.“Chi chi...”Tiểu viên hầu nhảy đến trước mặt hai người, vỗ ngực, như muốn chỉ huy hai người làm việc.Thời Liêu thấy thế, trong lòng toát lên lửa giận khó hiểu.Bị lừa gạt, trong lòng vốn đã khó chịu, giờ một con linh sủng cũng muốn mưu toan chỉ huy hắn ta làm việc?Hắn ta tưởng tiểu viên hầu là sủng vật của Lữ Thiếu Khanh, phái tới đây để giám sát hành động của bọn hắn.“Ta thử xem ngươi lợi hại chừng nào.”Sau khi nói xong, hai ngón tay Thời Liêu khép lại, chỉ về phía tiểu viên hầu.Dùng chỉ thay kiếm, một cỗ kiếm ý nhẹ nhàng bắn ra như một đạo phong nhận bay thẳng về phía tiểu viên hầu.Tiểu viên hầu không né tránh, ưỡn ngực, cỗ kiếm ý này của Thời Liêu rơi lên ngực tiểu viên hầu.“Rầm!”Một tiếng vang nhỏ, kiếm ý trừ khử, tiểu viên hầu không hề bị sao.Tiểu viên hầu còn nện vào ngực, nhe răng với Thời Liêu, còn chưa đủ gãi ngứa.Hai tỷ đệ Thời Cơ, Thời Liêu giật nảy cả mình.Cho dù chỉ là một kích tiện tay của Thời Liêu nhưng cũng không nên dễ dàng bị ngăn cản như vậy.Từ đó có thể thấy được sự bất phàm của tiểu viên hầu.Vẻ mặt Thời Liêu sững sờ, bị đả kích rất lớn.Hắn ta còn không bằng một con súc sinh?Tiểu viên hầu rất đắc ý, kêu lên với hai người, sau đó chỉ vào chỗ sâu trong rừng rậm, ra hiệu hai người bắt đầu làm việc...Sau khi Đàm Linh trở về thì liền đi giải quyết việc của mình, trong đó bao gồm phải nghĩ cách gom góp được năm trăm vạn viên linh thạch.Nàng ta bận rộn hơn nửa tháng, viết mấy chục tờ giấy vay nợ, cuối cùng cũng gom góp đủ năm trăm vạn viên linh thạch.Đúng là nghiệp chướng mà.Đàm Linh siết siết trữ vật giới chỉ chứa năm trăm vạn viên linh thạch, thở dài ưu thương.Trong một khoảng thời gian rất dài tương lai, nàng ta phải bước trên con đường trả nợ.Ở Thánh địa này có rất nhiều người là chủ nợ của nàng ta.Về sau trước mặt những người này nói chuyện đều phải nhỏ giọng một chút.Quá thảm rồi, khóe mắt Đàm Linh ứa ra nước mắt.Đàm Linh đi ra ngoài du lịch một phen, ra cửa không xem ngày nên gặp vận rủi lớn.Nàng ta bị người ta đuổi giết, suýt nữa thì xong đời. Sau đó được người ta cứu nhưng cũng gánh khoảng nợ khổng lồ năm trăm vạn viên linh thạch, cũng suýt chút nữa xong đời.Nếu chỉ gặp mình Kế Ngôn đại nhân thì tốt biết mấy.Trong lòng Đàm Linh rất thất vọng, dù Kế Ngôn không nói nhiều nhưng dáng vẻ ấy, khí chất ấy khiến người ta cảm thấy rất an tâm.Tuyệt đối không phải là một kẻ tham tiền.Được rồi, coi như mình không may, gặp phải vận hạn phá tài vậy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận