Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 773 - Đừng ép ta ra tuyệt chiêu



Chương 773: Đừng ép ta ra tuyệt chiêuNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLoại lão hồ ly như Khố Lê mà dám ra tay chứng tỏ lão ta đã chuẩn bị rất đầy đủ.Lão ta giết được thành chủ đương nhiệm thì sẽ trở thành thành chủ tân nhiệm của Vĩnh Ninh thành.Cho dù đến lúc Kế Ngôn có tới, Khố Lê đánh không lại Kế Ngôn nhưng với sự giảo hoạt của Khố Lê thì chắc chắn sẽ cuỗm sạch đồ của Vĩnh Ninh thành đi.Đến lúc đó Phản Thánh quân bọn hắn cũng chỉ sẽ giành được một tòa thành rỗng.Đây chính là tổn thất lớn, với Phản Thánh quân mà nói đây là chuyện rất quan trọng.Dưới tình thế cấp bách, Si Hoàn cũng hơi sốt ruột, nhìn về phía Mục Nham: “Phó thủ lĩnh, người có thể ra tay không?”Mục Nham cảm nhận cỗ khí tức cường đại này, cuối cùng đắng chát lắc đầu: “Ta không được, trừ phi thủ lĩnh tới.”“Nhưng mà...”Thủ lĩnh là chỗ dựa cuối cùng của Phản Thánh quân bọn hắn, hắn ta không thể ra tay, một khi ra tay lập tức sẽ bị Thánh địa phát hiện.Cuối cùng Si Hoàn cười khổ nói: “Không ngờ hắn còn nhanh hơn cả Kế công tử. Xem ra thành chủ tân nhiệm chết chắc rồi, haizz.”Nhưng, câu của hắn ta vừa dứt lời thì lại có một cỗ khí tức bộc phát, nó còn hung mãnh hơn cả Khố Lê. Nó như một con hung thú nổi giận, khởi xướng tấn công với kẻ địch đang xông vào lãnh địa của nó.Kiếm ý kinh khủng tràn ngập, tiếp theo một bóng đen vọt lên trời. Là một con thần điểu màu đen.Mục Nham và Si Hoàn há hốc mồm, không thể tin được khi nhìn thấy cảnh này.Lại là ai vậy?Thần điểu vọt lên trời vỗ hai cánh, kêu lên một tiếng, âm thanh của thần điểu vang vọng đất trời, quanh quẩn giữa hư không.Một cỗ kiếm ý huyền diệu mà dữ dằn phô thiên cái địa, giống như nước thủy triều trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ Vĩnh Ninh thành.Thời khắc này Vĩnh Ninh thành đã mất đi âm thanh, cũng đã mất đi quang mang của mặt trời.Thần điểu màu đen vỗ cánh trên bầu trời tựa như thôn phệ mặt trời, trở thành duy nhất trên thế gian.Tất cả mọi người của Vĩnh Ninh thành đều ngẩng đầu nhìn thần điểu trên bầu trời, cảm nhận thần điểu từ kiếm ý biến thành này.Sắc mặt của tất cả mọi người hoàn toàn thay đổi, thần sắc hoảng sợ, nỗi sợ hãi đến từ linh hồn khiến cơ thể bọn hắn không kìm được run rẩy.Đây, đây là cái gì?Tất cả mọi người hoảng sợ nhìn lên trên bầu trời, kiếm ý tràn ngập khắp Vĩnh Ninh thành khiến bọn hắn ngửi được khí tức tử vong.Tất cả mọi người nơm nớp lo sợ, không dám cử động lung tung, trước mặt cỗ kiếm ý này bọn hắn không thể nảy sinh chút ý định ngăn cản nào.Hơn nữa bọn hắn còn hít thở thận trọng, chỉ sợ không cẩn thận rước tai họa lên người mình.Còn Mục Nham và Si Hoàn cách phủ thành chủ rất gần thì suýt chút nữa tiểu trong quần.Dù bình thường Mục Nham luôn giữ hình tượng nam tử hán mạnh mẽ thì lúc này cũng đang run lẩy bẩy, rất buồn tiểu.Hai người cảm thấy mình như đang ở giữa hải dương kiếm ý, bên cạnh bị kiếm ý vây quanh.Những kiếm ý này khiến bọn hắn cảm thấy như từng con thực nhân ngư hung mãnh đang nhe răng trợn mắt, nhìn chằm chằm bọn hắn, bất cứ lúc nào cũng có thể tiến lên xé bọn hắn thành mảnh nhỏ.Hai ngươi tê cả da đầu.Một bóng dáng màu đen một lần nữa từ trong phủ thành chủ xông lên trời, bay thẳng về phía xa.Si Hoàn nhận ra thân phận của cái bóng màu đen, lắp bắp nói: “Là, là Khố Lê!”“Lão cẩu, đừng chạy!”Tiếp đó lại thêm một bóng dáng biến mất, đuổi theo sát Khố Lê.Hai vị Nguyên Anh kỳ tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã biến mất không thấy đâu.Mục Nham và Si Hoàn liếc nhau, suy nghĩ của cả hai không giống nhau.Ánh mắt Si Hoàn mang theo kính sợ, hắn ta hi vọng lập tức rời khỏi nơi này, trốn đi thật xa.Nhưng Mục Nham lại lộ ra ánh mắt hứng thú, hắn ta nói: “Đi, chúng ta đi xem thử.”Si Hoàn lo lắng nói: “Phó thủ lĩnh, hay là đừng đi, lỡ như bị phát hiện, chỉ sợ...’Si Hoàn không nói thẳng ra, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.Hai cỗ khí tức đều là cảnh giới Nguyên Anh kỳ, vô cùng cường đại, ít nhất là cường đại hơn Mục Nham.Cho dù bị Khố Lê phát hiện hay bị người kia phát hiện thì Mục Nham cũng không phải đối thủ.Mục Nham lại không để tâm, hắn ta siết chặt nắm đấm, thậm chí trong mắt lộ ra chiến ý.“Dù sao ta cũng là Nguyên Anh kỳ, thật sự đánh nhau, hươu chết vào tay ai còn chưa biết. Lui một bước mà nói, cho dù ta đánh không lại bọn hắn nhưng ta không tin ngay cả ẩn nấp ta cũng không làm được.”Si Hoàn cạn lời rồi, ngươi là Nguyên Anh kỳ, ngươi có tự tin nhưng ta không có tự tin.Si Hoàn còn định nói chút gì đó nhưng Mục Nham đã dẫn đầu đuổi theo về phía xa.Rơi vào đường cùng, hắn ta cũng chỉ có thể đi theo sau đồng thời âm thầm cầu nguyện, hi vọng bọn hắn đừng bị phát hiện.Hai người theo phía sau, cách từ xa cũng có thể cảm nhận được sự kinh khủng của đối phương.Kiếm ý kinh thiên tràn ngập bầu trời, như là một người đầy ngập lửa giận, đuổi theo sát Khố Lê.Mặc dù Khố Lê là Nguyên Anh kỳ tầng sáu nhưng không hề có sức đánh trả, chỉ có thể không ngừng chạy trốn.Hai người theo ở phía sau, thậm chí còn có thể nghe thấy người truy sát Khố Lê đang tức giận chửi mắng.“Lão cẩu, ngươi đừng chạy, dừng lại, để cho ta chặt ngươi một vạn kiếm, chặt không chết ngươi, ta sẽ bỏ qua cho ngươi.”“Đừng chạy, không phải ban nãy vẫn còn rất phách lối sao?”“Dừng lại, đừng chạy, ta chỉ chặt ngươi một vạn kiếm, ngươi sợ cái gì?”“Ngươi có phải nam nhân không? Ban nãy ta có chém bay trứng ngươi đâu?”Mục Nham và Si Hoàn theo phía sau, hai mặt nhìn nhau, dáng vẻ chửi rủa như vậy không giống phong phạm cao thủ lắm.Mục Nham không kìm được hỏi Si Hoàn: “Hắn có phải vị công tử mà ngươi nói tới không?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận