Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1357: Bộ tộc biến mất

Chương 1357: Bộ tộc biến mấtChương 1357: Bộ tộc biến mất
Mặc dù Tương Quỳ rất muốn gieo quẻ xem tiếp theo sẽ tốt xấu thế nào.
Nhưng ông ta không dám, cũng không thể.
Bị thần phạt vàng kim bổ cho nguyên khí đại thương, trong thời gian ngắn ông ta không thể tùy tiện xem quẻ.
Còn nữa, chuyện lần này còn liên quan đến ba người Lữ Thiếu Khanh nữa, ông ta lại càng không dám.
Có muốn chết cũng không cần chọn phương pháp như thế.
Nhìn Lữ Thiếu Khanh tràn đầy chờ mong, Tương Quỳ càng khẳng định Lữ Thiếu Khanh muốn nhờ tay lão thiên đạo chơi chết mình.
Tương Quỳ khó chịu ném cho Lữ Thiếu Khanh một chữ: "Cút!"
"Hẹp hòi!"
Lữ Thiếu Khanh cũng trở mặt, bắt đầu đuổi người: "Đi, đi ra ngoài cho ta, đây là khoang thuyền của ta, không chào đón ngươi."
"Tiểu tử hỗn đản!"
"Lão gia hỏa ỷ mình già!"
Hai người trong khoang thuyền mắt lớn trừng mát nhỏ, không ai phục ai.
Đúng lúc này, có tiếng Tiêu Y vang lên: "Nhị sư huynh, hình như phía trước có biến."
Lữ Thiếu Khanh nghe thấy bèn ra hỏi: "Chuyện gì đấy? Làm sao mà hô to gọi nhỏ thế?"
Mặc dù mắng Tiêu Y nhưng hắn đã nhìn ra phía xa xa.
Phía xa bốc lên một cột khói đen cao ngút tận trời, trong hoàn cảnh bụi mờ mịt không thấy rõ cái gì thì cột khói đen kia lại rất rõ ràng.
Đi suốt mấy chục dặm, thần thức của mọi người đã quét qua, biết chuyện gì đã xảy ra.
Một bộ tộc lớn đang cháy lên hừng hực, chìm trong biển lửa, khói đặc cuồn cuộn bốc lên tận trời.
Một bộ tộc lớn xây dựa lưng dọc theo vách núi dài chừng ba bốn chục dặm, đoán chừng ít nhất cũng phải có mười mấy vạn nhân khẩu.
Phòng ốc trên mặt đất đều bị phá hủy, đốt cháy, đồ đạc bừa bãi trên mặt đất, có một số gia cầm hốt hoảng chạy trốn trong biển lửa, nhưng phần lớn là bị chém giết, bị vứt bỏ.
Như một đống hỗn độn còn lại sau trận chiến vậy. Nhưng mọi người lại cảm thấy rất kỳ quái, bộ tộc lớn như thế lại không có người sống, cũng không có thi thể nào lưu lại.
Dường như bọn họ đã biến mất, như bị kẻ địch tấn công rồi vội vàng rời đi.
"Đã xảy ra chuyện gì ở đây?"
Tả Điệp không nhịn được mà nói: "Quái vật giết hết bọn họ rồi sao?"
Vấn đề này, xem như Tương Quỳ cũng không thể trả lời được, đây là lần đầu tiên ông ta gặp tình huống này.
Bộ tộc lớn như thế, tất cả mọi người đều biến mất, hết sức kỳ quái.
Lữ Thiếu Khanh nhìn ngọn núi cao sau lưng bộ tộc kia, tâm thần khẽ động, khống chế phi thuyền bay lên.
Giữa sườn núi bị đào rỗng, bên trong vàng son lộng lẫy như cung điện. Không nghi ngờ gì nữa, bộ tộc quái vật Tế ti đã chiếm cứ nơi này.
Trong này cũng không có một ai, quái vật Tế ti cũng không thấy tăm hơi.
Tương Quỳ cau mày: "Xem ra bọn họ từ bỏ bộ tộc này rồi."
"Nhưng nhân loại đi đâu rồi?"
Lữ Thiếu Khanh lóe lên một cái, tiến vào bên trong.
Lữ Thiếu Khanh quan sát một chút, diện tích bên trong rất lớn, gần như đã móc rỗng một ngọn núi, xây lên một quảng trường siêu cấp lớn.
Trên quảng trường khắc một truyền tống trận lớn.
Chính là loại truyền tống trận đặc biệt cho quái vật sử dụng kia.
Truyền tống trước mặt đây có thể truyền tống được hơn ngàn người một lúc, nhưng Lữ Thiếu Khanh vẫn cảm nhận thử.
Truyền tống trận này đã bị bỏ hoang, trận văn màu đen không còn ánh sáng nữa, như một con rắn độc đã chết, thi thể vặn vẹo, nằm xòe dưới đất chờ hư thối.
Lữ Thiếu Khanh suy đoán: "Xem ra họ rời đi từ nơi này, bỏ lại bộ tộc."
"Bọn họ muốn làm gì?"
Lữ Thiếu Khanh nhìn sang Tương Quỳ.
Một bộ tộc lớn như thế là thế, nói bỏ là bỏ, cực kỳ khác thường
Bộ tộc lớn như thế, chiếm một mảnh tài nguyên phong phú, hoàn cảnh hậu đãi, có được đồ ăn sung túc, đáng lẽ đuổi cũng không đi chứ.
Mà bây giờ họ lại cam tâm tình nguyện rời khỏi nơi này đi theo quái vật.
Đoàn Lữ Thiếu Khanh ngửi được một cỗ hương vị không tầm thường, có dự cảm không tốt.
Đối mặt với vấn đề này, Tương Quỳ gượng cười chậm rãi lắc đầu: "Ta cũng không biết."
Mặc dù ông ta là Đại trưởng lão, nhưng rất ít khi ra ngoài hỏi chuyện.
Bộ tộc trước mắt đây có hành vi khác thường, ông ta cũng không biết họ muốn làm gì.
Lữ Thiếu Khanh lườm Tương Quỳ một cái, lẩm bẩm: "Còn nói là Đại trưởng lão nữa, ta thấy ngươi chỉ là linh vật thôi, hỏi gì cũng không biết, thử hỏi ngươi có tác dụng gì?"
"Về đi, về đi cho ta, đừng có ở trên thuyền làm chướng mắt ta." Chớp mắt, sự xấu hổ trong lòng Tương Quỳ hóa thành lửa giận, ông ta rống: "Tiểu tử hỗn đản, ngươi nói cái gì?"
"Nói thật, còn làm ngươi bị tổn thương, đúng không?" Lữ Thiếu Khanh không hề sợ hãi mà nhìn Tương Quỳ: "Ngươi nói xem, ngươi đi theo có cái tác dụng gì?"
"Hỏi cái gì ngươi cũng không biết, bảo xem quẻ ngươi lại không đồng ý."
"Không phải ngươi cảm thấy chúng †a cân dựa vào thực lực của ngươi chứ?"
"Trong lòng ngươi không tự ý thức được tình hình hiện tại của mình thế nào sao?"
Ta giết!
Tương Quỳ muốn giết người rồi!
Không phải Lữ Thiếu Khanh chọc giận, mà hắn nói thật, sự thật khiến người ta rất đau đớn.
Tương Quỳ tức giận, cảm giác thương thế của mình lại nặng thêm mấy phần. Ông ta hung tợn nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh.
Ông ta chỉ hận không thể dùng ánh mắt ngàn năm của mình chơi chết Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh lại hỏi: "Trước đó các ngươi có từng nói Tế thân muốn làm cái tế tự gì đó có phải là cái này không?"
"Tế hết tất cả mọi người sao?"
Tương Quỳ nhíu mày, chậm rãi lắc đầu: "Sẽ không. Cho dù là tế tự cũng sẽ để lại một ít người làm hỏa chủng, sẽ không tế hết tất cả đâu."
Tiêu Y tò mò ngắt lời hỏi: "Tế tự thế nào?"
"Dùng lửa thiêu sao?" Tả Điệp muốn giải thích nhưng lại bị Tương Quỳ giành nói trước.
Ông ta là Đại trưởng lão, không thể không biết gì được, sẽ bị người khinh bỉ.
Tương Qùy lắc đầu, che năm đấm lên miệng, đằng hắng một cái rồi nói: "Tế tự chỉ là lừa bịp nhân loại thôi. Nói là đi lắng nghe Tế thần giáo hối, phụng dưỡng Tế thần."
"Trên thực tế, cuối cùng những nhân loại được đưa đi tế thần kia sẽ bị màn sương mù màu đen ăn mòn, rồi bị chuyển hóa thành quái vật, hóa thành nanh vuốt của quái vật."
Bạn cần đăng nhập để bình luận