Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 3113: Tiên Vương người đứng phía sau (length: 6543)

Một đôi nam nữ tiên lữ xuất hiện trước mặt mọi người.
Hai người toát ra sát khí, ánh mắt sắc bén, hung hăng đảo mắt đám người.
Từ khí tức trên người hai người có thể cảm nhận được bọn hắn cũng là Tiên Quân.
Quản Vọng nhìn Tiêu Y, chớp mắt mấy cái.
Tiêu Y cũng nhìn Quản Vọng, tương tự chớp mắt mấy cái.
Hai người đều ngơ ngác, không biết hai người vừa xuất hiện là ai.
"Tiền bối, ngươi là ai vậy?" Tiêu Y ngẫm nghĩ, khách khí hỏi.
"Ta tên Phục Thái Lương!"
Tiêu Y trừng lớn mắt, "Thái Lương tổ sư?"
Phục Thái Lương, sư huynh của Kha Hồng, tổ sư Lăng Tiêu phái.
Tiêu Y nghe Lữ Thiếu Khanh nhắc qua, lập tức biết rõ hai người trước mắt là ai.
Tổ sư Phục Thái Lương và bạn gái tổ sư Phong Tần.
Phục Thái Lương cười gật đầu, "Không sai, là ta."
Hắn nhìn Tiêu Y, trong mắt mang theo vẻ vui mừng.
Quả không hổ là hậu bối của môn phái mình, tuổi còn trẻ đã là cảnh giới Thiên Tiên.
Trời phù hộ Lăng Tiêu phái!
Phục Thái Lương và Phong Tần sau khi đến Tiên Giới đã cẩn thận nghiêm túc xông xáo tu luyện.
Trong thời gian đó cũng gặp không ít nguy hiểm, nhưng đều may mắn vượt qua.
Bởi vì thôn phệ qua kết tinh Tiên Đế, thực lực so với trước đó tiến bộ rất nhanh.
Sau đó hai người bọn họ nghe tin ở Quang Minh thành có chuyện xảy ra, biết Lữ Thiếu Khanh, Kế Ngôn tới Tiên Giới.
Cho nên đã chạy đến Quang Minh thành trước tiên.
Nhưng vẫn là lỡ mất dịp gặp Lữ Thiếu Khanh.
Sau khi sắp xếp ở Quang Minh thành xong, thì xảy ra chuyện như vậy.
Biết Tiêu Y là sư muội của Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn, là đồ tôn hậu bối của mình.
Phục Thái Lương đương nhiên không thể chịu được người khác đến khi phụ hậu bối của mình.
Tiêu Y cung kính mang theo Tiểu Hắc mấy người hành lễ, "Gặp qua tổ sư, tổ sư nương."
Phong Tần trên mặt hiện lên một tia đỏ ửng, đối với tiểu bối lần đầu gặp mặt này của Tiêu Y liền thích ngay.
"Nha đầu, đừng sợ, có chúng ta ở đây, không ai dám khi dễ ngươi đâu."
Tiêu Y khoát khoát tay, "Yên tâm đi, bọn chúng muốn khi dễ ta còn kém xa lắm."
"Một đám không có đầu óc, không cần lo lắng bọn chúng."
Phục Thái Lương: ...
Phong Tần: ...
Hai người liếc nhau, đều có một cảm giác như đã từng gặp.
Hai người nhìn thấy bóng dáng của Lữ Thiếu Khanh trên người Tiêu Y.
Ồ, hai người không hề nghi ngờ thân phận Tiêu Y, đúng là sư muội của Lữ Thiếu Khanh.
"Hừ!" Một tiếng hừ lạnh vang lên, còn như sóng âm khuếch tán, xông thẳng về phía Tiêu Y bọn người.
Phục Thái Lương và Phong Tần đồng thời xuất thủ, hai người liên thủ đánh tan cỗ lực lượng này.
Sắc mặt hai người không biến, nhưng lại trở nên ngưng trọng.
Vừa rồi rõ ràng là Cô Mã xuất thủ.
Tiêu Y thấy Cô Mã dám ra tay với tổ sư của mình, giận tím mặt, nhảy ra chỉ vào Cô Mã gầm lên, "Tiểu bạch kiểm, ta thấy ngươi là muốn chết."
"Dám bất kính với tổ sư của ta?"
"Ngươi có tin ta bẻ gãy chân chó của ngươi, xé miệng thúi của ngươi không?"
"Còn nói Tiên Vương, biết kính già yêu trẻ không?"
"Nhị sư huynh nói không sai, đạo đức Tiên Giới suy đồi hết sức, một đám vô lễ."
Trong nháy mắt, hiện trường im lặng.
Tất cả mọi người há hốc miệng nhìn Tiêu Y, không thể tin vào những gì mình vừa thấy vừa nghe.
Người vừa đến không ngờ Tiêu Y lá gan lớn như vậy, dám chỉ vào Tiên Vương mắng lớn.
Chán sống?
Trong đầu những người khác hiện lên một ý nghĩ như vậy.
Chỉ có chán sống mới dám kiêu ngạo như vậy.
Phục Thái Lương và Phong Tần liếc nhau, không khỏi lộ ra nụ cười khổ.
Giống Lữ Thiếu Khanh như đúc.
Đối đãi trưởng bối của mình cung kính hữu lễ, đối với địch nhân thì bất kể ngươi lợi hại thế nào, tuyệt đối không sợ, cần mắng cứ mắng.
Sắc mặt Cô Mã tái xanh, hai tay nắm chặt, lửa giận trong lòng như núi lửa phun trào, sớm đã tràn ra nham thạch, bao phủ toàn thân.
"Lưỡi miệng sắc nhọn..." Sau mấy hơi thở, Cô Mã mới nghiến răng, phun ra mấy chữ.
Âm thanh như hàn băng, như một cơn gió lạnh gào thét thổi qua, khiến những người phía dưới lạnh thấu xương, run lên nhè nhẹ.
Cho dù là Nam Cung Lịch, Lang Sát các loại Tiên Quân cũng cảm thấy trong lòng run sợ.
Thực lực Cô Mã mạnh hơn bọn họ, đứng bên cạnh Cô Mã, như phàm nhân đứng bên cạnh một con mãnh hổ.
Tim theo nhịp thở của đối phương mà run rẩy.
Con nhóc chết tiệt, lần này chết chắc.
Rất nhiều người ánh mắt nhìn về phía Tiêu Y, mang theo vẻ khoái trá.
Đắc tội một Tiên Vương, sợ rằng muốn chết không có chỗ chôn, chết thảm chết hại.
Tất cả mọi người đang chờ Cô Mã Lôi Đình Nhất Kích.
Nhưng đợi nửa ngày, cũng chỉ nghe được Cô Mã nói bốn chữ, sau đó thì trừng mắt nhìn Tiêu Y, không thấy bất kỳ động tác nào.
Làm gì vậy?
Chẳng lẽ sợ rồi?
Không ít người trong lòng nghi hoặc.
Quản Vọng bên này cũng nhướng mày.
Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng, muốn ra tay giúp Tiêu Y ngăn cản công kích của Cô Mã.
Nhưng không thấy Cô Mã có hành động gì, có chút kỳ quái.
Chẳng lẽ đang ấp ủ chiêu thức lớn?
Vì quá lợi hại, cần thời gian dài để tụ lực chuẩn bị?
"Sao?" Tiêu Y không hề sợ hãi, đối với khí tức Cô Mã phát ra không có chút cảm giác nào.
Khí tức của Tiên Đế cũng từng cảm nhận qua, sẽ còn quan tâm đến một Tiểu Tiểu Tiên Vương như ngươi?
"Ngươi muốn đánh ta?"
"Đến đi, hôm nay ngươi không đánh ta, ngươi là chó con!"
Tiêu Y ưỡn ngực, một bộ dáng ngươi mau đánh ta đi, trong mắt người khác vẫn là muốn ăn đòn.
Cô Mã tức giận đến đỏ mặt, thân thể hơi run rẩy, "Đừng tưởng rằng phía sau ngươi có nửa bước Tiên Đế là ta sẽ sợ ngươi."
Tiêu Y tiếp tục khiêu khích, "Ngươi không sợ thì mau ra tay đi."
Mà Cô Mã cho đám người hiểu rõ.
Cô Mã cũng không phải là kẻ lỗ mãng, hắn đến đây chung quy là có chỗ kiêng kỵ.
Quản Vọng trong lòng hiểu rõ, nhưng rất nhanh lại nhíu mày.
Cô Mã biết phía sau Tiêu Y có nửa bước Tiên Đế, hắn còn dám đến đây, nếu không phải là lỗ mãng, thì chỉ có thể nói rõ một vấn đề.
Hắn cũng có chỗ dựa.
Nửa bước Tiên Đế!
Mả mẹ nó, phế vật nửa bước Tiên Đế.
Đều là nửa bước Tiên Đế, còn đang nằm mơ ban ngày à?
Muốn tiến thêm một bước?
Nghĩ mà rắm thúi cả người.
Ánh mắt Quản Vọng nhìn Cô Mã, lạnh giọng nói, "Gọi người đứng sau ngươi ra đi, bằng ngươi còn chưa đủ tư cách tới đây gây sự..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận