Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2256: Chương 2256

Chương 2256: Chương 2256Chương 2256: Chương 2256
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Âm ầm!
Khí tức hủy diệt càn quét thiên địa, kiếm ý bá đạo mãnh liệt đánh tan kiếm ý của Kế Ngôn.
Bầu trời sắp bị phá tan làm hai nửa lập tức khôi phục lại như ban đầu, bất động như núi.
Kiếm ý của Kế Ngôn sụp đổ hoàn toàn, hắn ta lại nôn ra máu, mà lần này còn nghiêm trọng hơn tất cả những lần trước đó.
Hắn ta lại lần nữa rơi từ trên trời xuống, đập xuống đất nồi mà mãi vẫn không nhúc nhích, Vô Khâu kiếm đang không ngừng run run đột nhiên xuất hiện vết rách. Đồng thời, khí tức của Kế Ngôn nhanh chóng hạ xuống, người ta có thể cảm nhận được rõ ràng sự yếu ớt của hắn ta.
Rõ ràng hắn ta đã đi tới tình trạng sơn cùng thủy tận, không cách nào tiếp tục chiến đấu được nữa.
Cây ngô đồng và Gia Cát Huân đầu kinh hãi.
Cây ngô đồng được chứng kiến một kiếm kia của Kế NGôn, nhưng không ngờ một kiếm kinh khủng như vậy lại không làm gì được kẻ địch. Dừng ở đây sao?
Lữ Thiếu Khanh phát hiện ra khí tức của Kế Ngôn, không nhịn được mà nhíu mày, sẽ không phải chỉ được đến đây thôi chứ?
Lữ Thiếu Khanh lằng lặng nắm chặt Mặc Quân kiếm, đã chuẩn bị ra tay bất kỳ lúc nào. Nhưng trong lòng Lữ Thiếu Khanh hiểu rõ ràng.
Nếu Kế Ngôn biết không phải là đối thủ của kẻ địch, hắn ta cũng sẽ không cậy mạnh, nhất định sẽ tạo cơ hội cho Lữ Thiếu Khanh ra tay.
Ừm, là cơ hội đánh lén.
Từ khi Lữ Thiếu Khanh xuất hiện đấy bây giờ, Kế Ngôn vẫn không hề làm như vậy. Có nghĩa là Kế Ngôn tự có suy tính của mình.
Bên này Lữ Thiếu Khanh chỉ cần chuẩn bị sẵn sàng chứ chưa cần ra tay ngay.
Mà cây ngô đồng vẫn đang cuống lên thúc giục Lữ Thiếu Khanh: “Tiểu tử, ngươi còn chờ gì nữa?”
Không ra tay, tất cả mọi người đều chết hết đấy. Lữ Thiếu Khanh lắc đầu: “Chờ một chút.”
“Chờ?” Gia Cát Huân kinh ngạc hỏi: “Đã đến lúc này rồi ngươi còn đợi cái gì sao?” “Chờ chết à?”
Lữ Thiếu Khanh vẫn tỏ vẻ uể oải không có gì quan trọng: “Thôi đi, ngươi biết cái gì?” Gia Cát Huân khó chịu nhất với bộ dạng này của Lữ Thiếu Khanh, vừa nhìn đã muốn đánh người.
Nàng ta lạnh lùng nói: “Không phải ngươi nói sư huynh của ngươi còn có thể chiến đấu à?”
Ta không đưa được thần thức ra ngoài còn có thể cảm nhận được sư huynh của ngươi đã là dầu hết đèn tắt rồi, cái tên hỗn đản nhà ngươi lại không cảm giác được à?
Còn không ra ty nữa, ngươi chờ nỗi đau mất sư huynh đi. “Đúng vậy.” Lữ Thiếu Khanh tỏ ý Gia Cát Huân nói đúng: “Đầu óc của ngươi không ổn, nhưng ánh mắt không tệ lắm.”
“Huynh ấy còn có thể chiến đấu, sao ta còn phải lên nữa? Hai đánh một, ta đầy trung thực thiện lương chính nghĩa sẽ không làm cái chuyện ỷ đông hiếp yếu không tử tế này!”
Gck cùng cây ngô đồng nghe được mà suýt nữa thì ngất đi. Cả hai đều đang run rẩy vì tức giận.
Trung thực thiện lương chính nghĩa?
Ngươi có tí mặt mũi nào không đấy?
Không làm chuyện không tử tế à?
Cái tên hỗn đàn nhà ngươi còn làm ít chuyện không tử tế sao?
Gia Cát Huân ôm ngực, nói chuyện với Lữ Thiếu Khanh thật sự rất khó chịu.
Ức!
Rất dễ bị ức chế đến nội thương.
Cây ngô đồng không buồn nghe mấy lời nói hươu nói vược của Lữ Thiếu Khanh mà rống lên: “Tiểu tử, ngươi bớt liên thiên khoác lác ở đây đi, mau chóng ra tay đi nếu không sư huynh của ngươi chết chắc đấy."
Trong ba sư huynh muội của Thiên Ngự phong, cây ngô đồng vừa mắt nhất với Kế Ngôn.
“Vội cái gì? Nhìn đi, không phải huynh ấy đứng dậy rồi sao?”
Lữ Thiếu Khanh tiện tay chỉ một cái, quả nhiên phía xa Kế Ngôn đã hoàn toàn chậm rãi đứng dậy, vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực, còn chậm rãi giơ Vô Khâu kiếm lên chỉ về phía kẻ địch phĩa xa.
Kiếm ý sắc bén tràn ngập. Nhưng cây ngô đồng và Gia Cát Huân đầu thấy được rõ ràng Kế Ngôn đã sắp hôn mê rồi, hai mắt đã nhắm lại. Sở dĩ hắn ta có thể đứng dậy, toàn bộ đều nhờ vào cỗ chiến ý kia chèo chống.
Cây ngô đồng lại lần nữa lộ ra ánh mắt thán phục sợ hãi, nhưng cùng lúc lại rất đau lòng.
Một tiheen tài tốt biết bao, sao lại gặp phải tên sư đệ không đáng tin tưởng thế này?
“Sâu kiến!“ Cử động của Kế Ngôn lại lần nữa chọc giận Hoang thần, nó tím mặt hung hăng vung kiếm, kiếm ý bùng lên đầy trời, thiên địa biến sắc. Kiếm ý phủ kín toàn bộ bầu trời, khí tức bá đạo vô song lập tức áp xuống.
Cả mảnh đại lục Vô Thủy chỉ cảnh này đầu chấn động, tát cả cây cối lại lần nữa cúi đầu. Nhánh cây uốn lượn, bọn chúng thần phục trước mặt cô khí tức bá đạo này.
Cây ngô đồng cùng Gia Cát Huân lại lần nữa nằm rạp dưới mặt đất.
Khí tức bá đạo vô song khiến cho bọn họ không cách nào ngồi thẳng được.
Trái tim hai người nhảy lên kịch liệt, swj e ngại sinh ra tự đáy lòng không ngừng lan ra toàn thân.
Toàn thân trên dưới, mỗi một thế bào đều đang run rẩy. Bọn họ không sinh ra bất ký khí tức phản kháng nào, chỉ muốn thần phục cô khí tức bá đạo này.
Lữ Thiếu Khanh ngay lập tức tản đi khí tức của mình, khiến cho mình như đã vượt ra khỏi thế giới này.
Hắn đã từng cảm nhận được cái thứ bá đạo kia.
Khi bị con sắc long kia nhằm vào mà cắn, hắn đã bị chơi đểu nhiều lần.
Lữ Thiếu Khanh không hề lo lắng cho bản thân, mà lô lắng cho Kế Ngôn hơn.
Hắn đứng trước mặt Tiêu Y, giúp Tiêu Y hóa giải áp lực, đồng thời nhìn sang Kế Ngôn phía xa.
“Sâu kiến, quỳ xuống, nhận lấy cái chết đi!”
Thần niệm vô tình lạnh như băng xẹt qua chân trời, như hàn phong gào thét xông qua.
Hai tay Hoang thần tỏa ra ánh sáng màu đen như ánh sáng của ác ma rọi vào Kế Ngôn.
Mục tiêu của Hoang thần điều khiển Đế Kiếm rất rõ ràng, Kế Ngôn dám bày ra kiếm ý trước mặt nó, nó liền dùng kiếm ý ép cho kiếm ý của Kế Ngôn thần phục.
Lấy thực lực của nó, muốn giết Kế Ngôn thì dễ lắm, nhưng nó cao ngạo thế làm sao có thể chấp nhận để một con kiến hôi lớn lối trước mặt mình như thế?
Trước hết phải khiến cho sâu kiến thần phục, rồi mới dẫm chết nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận