Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1404: Về sau, xin gọi ta Mộ Dung Khanh!

Chương 1404: Về sau, xin gọi ta Mộ Dung Khanh!Chương 1404: Về sau, xin gọi ta Mộ Dung Khanh!
Khí tức điên cuồng bạo ngược bộc phát trên người tiểu hắc nhân, hận ý trùng thiên.
Đầu tiểu hắc nhân một lần nữa mọc ra, nhưng sư phụ với lúc nãy, cơ thể của nó đã nhỏ đi một vòng.
Đợi tới khi đầu tiểu hắc nhân mọc ra xong, muốn ra tay giết Lữ Thiếu Khanh thì lại phát hiện mình không thể động đậy.
Nhìn kỹ, nó lại một lần bị Lữ Thiếu Khanh khống chế.
Hai tay Lữ Thiếu Khanh siết chặt, tóm chặt lấy tiểu hắc nhân.
"Đừng nhúc nhích, để ta nếm thử mùi vị ngươi nào!" Lữ Thiếu Khanh hé miệng, cắn mạnh một cái lên người tiểu hắc nhân.
Đúng như Lữ Thiếu Khanh suy đoán, năng lượng tinh thuần một lần nữa tràn vào trong miệng hắn.
"Thả, thả ta ra."
Tiểu hắc nhân ra sức giãy giụa, lại bởi vì thân thể suy yếu, sức mạnh bị tuột đi, như một con cá bơi trong lưới, không tránh thoát được.
Nó chỉ trơ mắt nhìn Lữ Thiếu Khanh đang không ngừng thôn phệ sức mạnh của mình mà không thể làm gì được.
Dưới sự thôn phệ của Lữ Thiếu Khanh, tiểu hắc nhân trong tay Lữ Thiếu Khanh càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng suy yếu.
Cuối cùng, không biết bao nhiêu thời gian trôi qua, tiểu hắc nhân giấy giụa một lần cuối trong tay Lữ Thiếu Khanh sau đó hoàn toàn biến mất.
Trước khi biến mất nó còn vứt lại một câu ngoan độc: "Ngươi chờ đó cho ta”
"Phù!"
Lữ Thiếu Khanh vừa nhẹ nhàng thở ra, còn chưa kịp thở hơi thứ hai, một ánh sáng màu trắng đã xuất hiện ở trước mặt hắn.
Lữ Thiếu Khanh lập tức cảnh giác.
Đây cũng không phải kẻ dễ chọc.
Tuy nhiên không đợi Lữ Thiếu Khanh nói gì, ánh sáng màu trắng kia vọt thẳng tới, tiến vào trong cơ thể hắn.
Tiếp theo, sau một khắc, ý thức của Lữ Thiếu Khanh trở về bản thể.
Lữ Thiếu Khanh mở mắt đứng dậy phát hiện hình như mình đang ở tâng cương phong trên trời. Xung quanh là cương phong giống như dao, vù vù thổi qua, thổi y phục hắn bay phấp phới.
Ở nơi như thế này, cho dù là Nguyên Anh kỳ tới cũng sẽ bị cương phong mạnh mẽ xé rách cơ thể, thổi tắt nguyên anh.
Tuy nhiên Lữ Thiếu Khanh đã ở cảnh giới Hóa Thần, có tu luyện công pháp nhục thể cho nên hắn tựa như một tảng đá lớn, lù lù bất động đối mặt với cương phong.
Hắn cẩn thận cảm nhận cơ thể mình một chút, dường như không phát hiện có gì không ổn.
Cơ thể bị thương giờ đã tốt hơn bảy tám phần, khôi phục được hơn phân nửa thực lực.
Đồng thời, Lữ Thiếu Khanh phát hiện cảnh giới của mình đã đến cảnh giới tầng hai. "Vãi, nhiều năng lượng vậy, lãng phí mất rồi." Lữ Thiếu Khanh đau lòng nhức óc.
Đột phá nhanh như vậy hoàn toàn là vì ban nãy hấp thu năng lượng của bóng đen.
Bên ngoài cơ thể nguyên anh trong người lơ lửng một tâng sương mù nồng dậm, trông giống như đang đặt thân giữa mây mù.
Đây là nguyên anh đang ở trạng thái quá độ lên nguyên thân, một khi nguyên anh hoàn toàn chuyển hóa thành nguyên thần thì có thể tiến vào cảnh giới Luyện Hư, trở thành tồn tại sinh mệnh ở đẳng cấp cao hơn.
Linh lực càng thêm tinh khiết và mênh mông.
Nhưng mà...
Lữ Thiếu Khanh rất thương tâm thở dài: "Đến Hóa Thần rồi mà vẫn không biến sang màu trắng được mà trở nên càng đen hơn, tạo nghiệt mà!"
Nguyên anh vẫn toàn thân màu đen, sương mù quanh quẩn chung quanh cũng màu đen khiến Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy mà phiền muộn.
Nghịch tử vẫn không dám cho ra ngoài gặp người khác.
Phiền muộn một phen, tâm thần Lữ Thiếu Khanh khẽ động, không gian chung quanh khẽ chấn động một chút, như gợn sóng nhẹ nhàng phiêu đãng.
Trong phạm vi năm trượng chung quanh cơ thể Lữ Thiếu Khanh đã lặng lẽ xảy ra biến hóa.
Cương phong chung quanh vẫn gào thét nhưng phạm vi năm trượng xung quanh Lữ Thiếu Khanh lại như một thế giới khác, trên đỉnh đâu hắn có một quả cầu màu xám treo trên đỉnh đầu, như một vầng trăng chiếu sáng giữa trời.
Cương phong thổi tới, tâm thần Lữ Thiếu Khanh khẽ động, cương phong trong nháy mắt biến mất, sau một khắc liền xuất hiện từ phía trên quang cầu trên đỉnh đầu hắn, thổi ra ngoài, xảy ra va chạm với cương phong bên ngoài.
"Rầm!"
Hai cỗ cương phong va chạm sau đó biến mất.
"Đây là công kích hấp thu sau đó trả lại cho đối phương sao?"
Con mắt Lữ Thiếu Khanh tỏa sáng, tốt như vậy sao.
"Sau này, hãy gọi ta là Mộ Dung Khanh!"
Đây là lĩnh vực của mình, tuy nhiên vừa mới tiếp xúc với lĩnh vực nên sử dụng gì đó chưa thuần thục.
Không có đối thủ ở đây, sau khi Lữ Thiếu Khanh hơi mò mẫm một chút liền thu lại.
Cơ thể khẽ động rồi đi xuống dưới.
Lữ Thiếu Khanh từ trên trời giáng xuống, nhanh chóng xuất hiện trước mặt mấy người Kế Ngôn.
"Nhị sư huynh!"
Tiêu Y nhìn gương mặt quen thuộc của Lữ Thiếu Khanh nước mắt một lần nữa không kềm được, không nói hai lời liền muốn nhào tới.
"Làm gì vậy?" Lữ Thiếu Khanh đưa tay đè đầu Tiêu Y lại, Tiêu Y chân ngắn muốn ôm Lữ Thiếu Khanh một cái thật chặt cũng không được.
"Nhị sư huynh, cuối cùng huynh cũng về rồi, ta, ta còn tưởng rằng huynh..."
"Còn tưởng rằng ta cái gì rồi?" Lữ Thiếu Khanh không chút khách khí cốc đầu Tiêu Y một cái: "Có phải cảm thấy ta đã chết rồi không?"
Tiêu Y liên tục gật đầu: "Đúng vậy, cũng hơn nửa tháng huynh không thấy tăm hơi, cũng không cảm nhận được khí tức của huynh."
"Nếu không phải Đại sư huynh nói huynh không chết, ta..."
"Thôi đi, cũng không nhìn thử một chút xem ta là ai." Lữ Thiếu Khanh khinh thường, ta là người có con át chủ bài đấy, nhưng một khắc sau, Lữ Thiếu Khanh bỗng nhiên rên lên: "Móa nó, tại sao lại có thể như vậy, em gái ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận