Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 895. Có người mời khách, ăn chùa thì ngu sao mà không ăn



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm“Bớt ở đây giả vờ đi.” Thôi Thanh sắp tức điên rồi: “Hai người các ngươi hợp lại ăn cơm chùa còn nói lý gì nữa?”Nàng ta và Kiếm Lan không thể không chùi đít cho bọn họ, khi không bị hố mất mười sáu vạn viên linh thạch.Đây là sỉ nhục, nếu như không đòi được khoản linh thạch này về thì mặt mũi này cũng sẽ không lấy lại được.Cả đời này mỗi lần nhớ lại đều sẽ thổ huyết.“Mau trả lại cho ta, nếu không chúng ta với ngươi không xong đâu.”Kiếm Lan cũng phẫn hận không thôi: “Đàm Linh, đừng tưởng rằng ngươi là đồ đệ của Nhuế trưởng lão thì có thể trêu đùa chúng ta như vậy.”Đàm Linh dường như hơi hiểu ra: “Không phải hắn nói sẽ mời các ngươi ăn cơm sao? Sao vậy? Đòi linh thạch của các ngươi à?”“Ngươi vẫn còn giả bộ hồ đồ?” Thôi Thanh tức giận đến mức muốn giết người, chỉ vào Đàm Linh nói: “Trả linh thạch lại cho ta, nếu không đừng trách ta không khách khí.”Đàm Linh nhún vai: “Không liên quan gì đến ta.”Từ lời nói của Thôi Thanh và Kiếm Lan nàng ta đã đại khái đoán ra nguyên nhân.Chắc chắn là Lữ Thiếu Khanh mượn cơ hội để bỏ chạy, để Thôi Thanh và Kiếm Lan không thể không tính tiền.Nhưng, nàng ta còn một điểm chưa hiểu, một bàn đó tối đa cũng chỉ mười vạn viên linh thạch, sao còn tăng đâu thêm sáu vạn viên vậy?Đàm Linh nhìn hai người Thôi Thanh và Kiếm Lan đột nhiên cảm thấy, hình như mình trách nhầm Lữ Thiếu Khanh rồi.Hố Thôi Thanh và Kiếm Lan không phải làm mất mặt nàng ta, mà là khiến Thôi Thanh và Kiếm Lan mất mặt.Nàng ta đột nhiên có một kích động muốn quay về để hỏi cho rõ ràng.Giờ hình như nàng ta không tức giận nữa, mà ngược lại còn thấy mừng thầm.Kiếm Lan quát: “Người đâu? Bảo hắn ra đây, trả linh thạch lại đây.”Mấy vạn viên linh thạch đối với các nàng mà nói không phải là nhiều, nhưng cục tức này thì nuốt không trôi.Trên mặt Đàm Linh lại nở ra nụ cười, thuận nước đẩy thuyền, nàng ta cũng muốn biết kỹ càng: “Vậy các ngươi cứ chờ đi, ta đi gọi hắn tới.”Thôi Thanh cùng Kiếm Lan nhìn Đàm Linh rời đi, cơ thể hai người đều khẽ run lên.Thực sự quá khinh người.Đàm Linh nhanh chóng quay người rời đi, lúc tìm thấy Lữ Thiếu Khanh thì Lữ Thiếu Khanh đang nằm trên một cái võng.Nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh như vậy, Đàm Linh bất lực chửi thề.Tên khốn kiếp này, không nằm thì chết sao?Những người khác thì khổ cực tu luyện nhưng Lữ Thiếu Khanh thì lại không phải.Từ khi nàng ta gặp Lữ Thiếu Khanh, nàng ta chưa từng thấy Lữ Thiếu Khanh tu luyện một phút nào.“Khục...”Đàm Linh lại tới đây nên cảm thấy có chút ngại ngùng, vội ho một tiếng.Dù sao cũng Đàm Linh biết hình như mình đã trách lầm Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh giả chết, nhắm mắt lại, coi như không biết Đàm Linh đi vào.Sắc mặt Đàm Linh đỏ lên, không kìm được cắn răng, đúng là tên đáng ghét.“Các nàng tới tìm ngươi.” Đàm Linh hừ một tiếng, rất muốn một lần nữa đánh nát võng của Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh mở to mắt, bĩu môi: “Rõ ràng là bảo ngươi ra ngoài, ta rất mệt mỏi, không muốn ra ngoài.”“Không phải ngươi đã nói rồi sao? Ta làm ngươi mất mặt, ta không ra làm ngươi mất mặt nữa.”Đàm Linh không kìm được trước gương mặt này của Lữ Thiếu Khanh, đánh một chưởng tới làm gãy thân cây treo võng.Lữ Thiếu Khanh nhảy dựng lên: “Làm gì? Ngươi có biết loại hành vi này rất quá đáng.”Phục rồi, cô nàng này không phải là con gái riêng của sư phụ đấy chứ?Sao giống sư phụ quá vậy, thích phá hoại võng của ta.“Ngươi nói rõ ta nghe, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”Nàng ta cứ nghĩ mình bị Lữ Thiếu Khanh làm mất hết mặt mũi nhưng giờ xem ra, có lẽ mất mặt là hai người Thôi Thanh và Kiếm Lan.“Ngươi không nói rõ ràng cho ta, ta đuổi ngươi ra ngoài.”Thậm chí, nàng ta còn lấy vũ khí lục phẩm của mình ra, uy hiếp nói: “Nói.”“Ngươi cho rằng ta sợ ngươi sao?” Lữ Thiếu Khanh liếc Đàm Linh một cái, nếu không phải sợ sư phụ đằng sau ngươi, ta đã cướp đàn của ngươi luôn rồi.”“Không có chút sức uy hiếp nào, nói chuyện cũng không thể nói cho đàng hoàng à.” Lữ Thiếu Khanh thở dài, chậm rãi từ tốn nói: “Chuyện rất đơn giản, ngươi tức giận rời đi, ta đuổi theo ngươi rời đi, để các nàng lại, cuối cùng không phải các nàng tính tiền thì ai tính tiền?”Kể ra cũng đơn giản, nhưng cũng không phải dễ dàng thực hiện.Đàm Linh kịp thời phản ứng: “Cho nên ngươi cố ý chọc ta tức bỏ đi à?”“Kể ra ngươi cũng không đần, coi như giờ cũng kịp phản ứng rồi.” Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ: “Ta đã nói sẽ giải quyết giúp ngươi mà ngươi không tin, nhất định cứ phải chất vấn sự chuyên nghiệp của ta, khiến ta vô cùng thương tâm.”“Cho ta một trăm vạn viên linh thạch đền bù đi.”Câu nói sau tự động bị Đàm Linh bỏ qua, trên người nàng ta bây giờ cộng lại toàn bộ cũng chưa quá một ngàn viên linh thạch.“Lỡ như ta cúi đầu nhận sai theo ý ngươi thì sao?” Đàm Linh không phục hỏi một câu.“Bản thân ngươi tự muốn hèn hạ như vậy thì ta cũng chẳng cách nào ngăn cản.”Đàm Linh âm thầm cắn răng, có biết nói chuyện hay không vậy? Ai hèn hạ chứ?Nàng ta hừ một tiếng: “Móa nó, ngươi đi cùng ta, lỡ như các nàng phát giác ra thì làm sao?”Lữ Thiếu Khanh không để tâm nói: “Phát hiện, vậy thì chỉ có thể để ngươi tính tiền thôi.”“Ta?” Đàm Linh trừng to mắt, giận dữ mắng mỏ: “Chuyện này đâu có liên quan đến ta?” “Không phải ngươi mời khách sao? Chẳng lẽ ngươi gọi ta ra ngoài là muốn ta tính tiền giúp ngươi?”Nếu đã vậy thì còn mặt mũi nói mời ta ăn cơm.“Đúng mà.” Lữ Thiếu Khanh lý lẽ hùng hồn: “Ta mời, ngươi tính tiền, không hề có chút xung đột nào quá.”Đàm Linh lại muốn lấy trường cầm của mình ra đánh cho Lữ Thiếu Khanh một trận.Hóa ra ngay từ đầu đã có ý định bắt nàng ta tính tiền.Thiên ngôn vạn ngữ, cuối cùng hội tụ thành một câu: “Khốn kiếp!”Chưa từng gặp tên khốn nào đáng ghét như vậy.Nếu vậy xem ra, Thôi Thanh và Kiếm Lan đã giúp nàng ta một tay rồi. Hết chương 895.

Bạn cần đăng nhập để bình luận