Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1750

Chương 1750
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Lữ Thiếu Khanh nghi ngờ, đanh giá Hàn Chương: “Ngươi biết ta?”
Hàn Chương nở nụ cười ôn hòa, khiến cho không ít Ma tộc theo bản năng quên mất thân phận Ma tộc của hắn ta. Thái độ của hắn ta cực kỳ tốt: “Đại danh của công tử đã truyền khắp Hàn tinh từ lâu.”
“Suốt trăm ngàn năm nay, công tử vẫn là đệ nhất nhân đương thời.”
Thánh địa thành lập mấy ngàn năm, không phải chưa từng có người nào gây náo loạn Thánh địa, nhưng đến mức như Lữ Thiếu Khanh thì vẫn chưa từng có ai.
Lữ Thiếu Khanh hơi phiền muộn, sau đó hùng hùng hổ hổ phản bác: “Thánh Chủ vương bát đản, là lão ta ép ta!”
Coi ta là bánh dày mà nện, phần sỉ nhục này nhất định phải trả về.
Sau đó, hắn ại càm thán không thôi, khong ngờ mình đã trở thành minh tinh bên Ma giới bên kia.
Làm minh tinh có dễ đâu, không biết mình có nên luyện ký tên một chút không?
Thấy Lữ Thiếu Khanh lại cười cười nói nói với Hàn Chương, thấy thái độ của vị đại năng Luyện Hư kỳ của Ma tộc là Hàn Chương đây đối với Lữ Thiếu Khanh cực kỳ tốt.
Tu sĩ nhân tộc cách xa đều trợn tròn hai mắt.
Sao giống như hai người bạn trùng phùng, đang trò chuyện vui vẻ vậy?
Ngao Thương, Mị Phi liếc nhìn nhau, hai kẻ xấu tính này cảm thấy không bình thường.
Hình như hai tên gia hỏa kia có quen biết?
Ngao Thương khuếch đại âm thanh, cố ý để người bên cạnh nghe được. “Làm sao tên hỗn đản này lại quen biết người của Ma tộc?”
Mị Phi cũng vậy: “Không phải hắn cấu keetse với Ma tộc chứ?”
“Nếu không, vì sao Ma tộc lại tấn công Đông Châu, không đến Tề Châu chứ?”
Khi có thể chụp mũ nhất định phải chụp.
Xung quanh đều là tu sĩ Đông Châu, họ nghe vậy sắc mặt lẳng lẳng hơi thay đổi, ánh mắt nhìn Lữ Thiếu Khanh có hơi khác đi.
Ngao Thương, Mị Phi phát hiện phản ứng khác lạ xung quanh thì đều nhoẻn cười.
Bôi đen chết cái tên hỗn đản nhà ngươi đi.
Vào lúc này, giọng nói của Hàn Chương truyền tới: “Không ngờ thủ đoạn của công tử cao minh như vậy, nhẹ nhàng tiêu diệt đội ngũ Thánh tộc chúng ta phái đi Tề Châu.”
“Mấy chục Nguyên Anh và mấy vị Hóa Thần đều chết hết, mà trong đó còn có một vị của Kiếm gia, khiến cho chúng ta rất đau đầu.”
Lữ Thiếu Khanh lại thề thốt phủ nhận: “Chớ có nói lung tung, ta không làm chuyện này. Ta đoán chắc là có người nhìn chúng không vừa mắt mà thuận tay diệt thôi.”
“Kẻ xâm lược, người người đều có thể tru diệt!”
Lời này dù là trẻ con ba tuổi cũng không tin.
Hàn Chương khẽ lắc đầu, nụ cười vẫn không đổi, vẫn ôn hòa vô cùng như một vị đại thúc hòa ái: “Công tử ngươi giết bọn họ, hiển lộ rõ ràng thực lực của ngươi, là đang cảnh cáo chúng ta không nên tấn công Tề Châu ư?”
“Nghe nói môn phái của ngươi ngay ở Tề Châu?”
Lữ Thiếu Khanh dứt khoát thừa nhận, xòe hai tay, tỏ vẻ không quan trọng: “Được rồi, ngươi nói thế nào thì là thế ấy. Làm sao? Muốn báo thù cho bọn họ sao?”
Hàn Chương khiến cho nụ cười trên mặt Ngao Thương, Mị Phi biến mất.
Cái mũ vừa rồi chụp trượt rồi.
Nếu cấu kết với Ma tộc sẽ không thể tiêu diệt một đội quân của Ma tộc được.
Mà lời đồn đại lúc trước cũng tự sụp đổ.
Đông đảo tu sĩ Đông Châu giờ mới biết mình vừa nghi ngờ oan cho Lữ Thiếu Khanh rồi.
Có phải Lữ Thiếu Khanh mặc kệ Tề Châu đâu, người ta đã sớm diệt Ma tộc, để cho Ma tộc sinh lòng kiêng kỵ không dám vào Tề Châu rồi mới chạy đến Đông Châu bên này hỗ trợ.
“Chúng ta đã oan uổng công tử rồi.”
“Công tử đại nghĩa, chúng ta hổ thẹn.”
“Công tử là anh hùng kháng Ma, ấy vậy mà chúng ta lại vu khống công tử, ghê tởm quá.”
“Công tử thế vô song, chúng ta tiểu nhân đo lòng quân tử, đã hiểu lầm công tử.”
“Kẻ phát tấn lời đồn đại thật đáng chết. Ta chào hỏi mười tám đời tổ tông nhà hắn ta!”
“Đúng, kẻ tung tin đồn nhảm đều đáng chết.”
Sắc mặt Ngao Thương, Mị Phi lập tưc đen như than, lòng giết người cũng dâng lên rồi.
Thật là một đám gió chiều nào theo chiều nấy đáng chết.
Đồ nhà quê.
Ngao Thương và Mị Phi càng phiền muộn hơn là ánh mắt các học sinh khác của học viện Trung Châu nhìn bọn họ cũng hơi là lạ.
Hai người tức giận đến mức nghiến răng.
Thật đáng chết.
Nếu biết Lữ Thiếu Khanh đã từng làm ra hành động này ở Tề Châu, chắc chắn bọn họ sẽ thả ra lời đồn với nội dung khác.
Hiện giờ, đừng nói đến ngọn lửa ấm ức trong lòng hai người này lớn tới mức nào.
Trên bầu trời, Lữ Thiếu Khanh và Hàn Chương đang trò chuyện vui vẻ, bỗng nhiên Hàn Chương vung tay lên, ngăn cách âm thanh bên ngoài, đồng thời che đi hai người.
Hai người cứ như vậy mà biến mất, không ai nhìn thấy nữa.
Lữ Thiếu Khanh lập tức cảnh giác, bày ra thái độ đề phòng, nói với Hàn Chương: “Ngươi muốn làm gì?”
“Giữa ban ngày ban mặt lại muốn cưỡng bức người ta à? Còn ra thể thống gì!” Lữ Thiếu Khanh còn thuận thế lùi lại một bước: “Ma tộc các ngươi thoải mái, ta lại không ăn được món này.”
Han Chương chỉ muốn phụt máu, bảo sao lúc trước khi đến lão hữu đã nói tiểu tử này có thể làm cho người ta tức chết.
Hắn ta cười khổ nói: “Công tử, ta là bạn tốt của Phù Doãn.”
“Thì ra là thế.”
Điều khiến Hàn Chương kinh ngạc chính là, không ngờ Lữ Thiếu Khanh lại không hề thấy kỳ quái chút nào, ngược lại còn gật đầu.
Theo lý mà nói, ở Thánh địa, quan hệ của Lữ Thiếu Khanh với Phù Doãn cũng không tệ lắm, thậm chí hắn còn có ân chỉ bảo với hai đồ đệ của Phù Doãn.
Đột nhiên gặp được người tự xưng là hảo hữu của Phù Doãn, thế nào cũng phải tỏ vẻ kinh ngạc một phen.
Mà biểu hiện của Lữ Thiếu Khanh lại như đã đoán được từ trước.
Hắn ta không nhịn được mà hỏi: “Công tử, ngươi không kinh ngạc sao?”
Lữ Thiếu Khanh nhún nhún vai nói: “Có gì đáng kinh ngạc, dù sao Phù Doãn cũng là trưởng lão của Thánh địa các ngươi, tất ả Hóa Thần ở Hàn tinh đều được Thánh địa tập hợp lại huấn luyện, Phù Doãn trở thành bằng hũ của các ngươi thì có gì mà lạ?”
Nói thì rất có lý, nhưng cách nsoi này rất khó khiến cho người khác tin phục.
“Công tử, Thánh địa có rất nhiều Hóa Thần, không phải ai cũng đều là hảo hữu của Phù Doãn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận