Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 3138: Vẫn là không đúng kình (length: 6586)

Lữ Thiếu Khanh đối với việc bản thân có thể trở thành Tiên Đế trong tương lai hay không, hắn không có lòng tin, cũng chẳng chắc chắn.
Hắn tự nhận mình có chút thiên phú, nhưng so với những kẻ có thiên phú thực sự, thì vẫn còn kém xa.
Kế Ngôn đương nhiên chính là kẻ có thiên phú thực sự.
Dù thế nào đi nữa, Kế Ngôn là người có khả năng nhất trở thành Tiên Đế.
Hắn tin tưởng Kế Ngôn.
Là một sư đệ vô cùng thân thiết, tự nhiên phải đi theo sư huynh, hộ tống sư huynh. Sư huynh trở thành Tiên Đế, thân là sư đệ, hắn cũng có thể vênh váo.
Còn việc hắn có trở thành Tiên Đế hay không cũng không quan trọng.
Quan trọng là có một sư huynh là Tiên Đế, giấc mơ của hắn sẽ thành hiện thực.
Vì vậy, dù tương lai trên đường đầy rẫy sương mù, đường đi gian nan, Lữ Thiếu Khanh vẫn tràn đầy lòng tin.
Có sư huynh "át chủ bài" này, hắn chẳng sợ bố con thằng nào.
Tiên Đế ư?
Cùng cảnh giới, e là không bị sư huynh hắn đánh cho ra bã.
"Haizz, kẻ hộ đạo này, đúng là không thể chịu nổi mà..."
Lữ Thiếu Khanh nheo mắt, thở dài một tiếng, "Cái thời gian này, bao giờ mới có hồi kết đây?"
Thời gian trôi qua trong tiếng thở dài ngắn ngủi của Lữ Thiếu Khanh, hơn nửa tháng thoáng chốc đã qua.
Chủ đề ở Thần Chi Cấm Địa này là bóng tối, là cấm địa của sự sống.
Ở nơi đây, sương mù luân hồi gào thét, không có bao nhiêu tiên khí, dù có thì cũng là tiên khí đã bị ô nhiễm.
Thế giới như vậy không phù hợp cho những người dưới nửa bước Tiên Đế sinh sống.
Ngoài những cơn bão sương mù luân hồi thỉnh thoảng gầm thét qua, Thần Chi Cấm Địa nơi này tĩnh mịch một mảnh.
Ngay lúc Lữ Thiếu Khanh đang buồn chán đủ kiểu thì trong bóng tối đột nhiên có động tĩnh.
Một đợt không gian dao động lan tỏa ở nơi xa, một đạo hào quang nhỏ yếu chợt lóe lên.
Sau một khắc, mấy đạo thân ảnh màu đen xuất hiện ở Thần Chi Cấm Địa này.
Sự xuất hiện của chúng, dường như đã tăng thêm mấy phần hơi thở sự sống cho thế giới tĩnh mịch này.
Nhưng trên người chúng lại quấn quanh sương mù luân hồi nồng đậm, hơi thở quỷ dị âm trầm tràn ngập, khiến thế giới này càng thêm đáng sợ.
Đây là quái vật Đọa Thần!
"Rống..."
"Thần Chi Cấm Địa lại có sâu kiến?"
"Sâu kiến từ đâu tới? Thật to gan..."
"Rống, tìm ra, giết..."
Mấy con quái vật Đọa Thần đang gào thét, toàn thân tỏa ra hơi thở bạo ngược.
Hơi thở của chúng khuếch tán, khiến giữa trời đất nổi lên những đợt sóng chấn động, vô cùng đáng sợ.
Lữ Thiếu Khanh cùng Kế Ngôn xuất hiện trên bầu trời, từ trên cao nhìn xuống đám quái vật Đọa Thần đang gào thét kia.
Cũng như trước đây, có con hình người, có con hình quái vật, lại có con nửa người nửa quái vật.
Hơi thở mà chúng phát ra còn mạnh hơn mấy phần so với những con quái vật trước đó.
Nhưng những con quái vật này trong mắt bọn họ đều không có gì khác biệt.
Kế Ngôn ra tay, hắn thậm chí không cần dùng kiếm, chỉ cần chắp tay làm một động tác chỉ, kiếm ý sắc bén khuếch tán, như cuồng phong bão táp giáng xuống, bao phủ lấy lũ quái vật Đọa Thần kia.
"Rống, rống..."
"Sâu kiến!"
Đám quái vật Đọa Thần không hề phát hiện ra sự tồn tại của Kế Ngôn, lại càng không ngờ Kế Ngôn lại đột ngột ra tay.
Kiếm ý sắc bén xé toạc, cắt chém, chém giết thân thể chúng, chẳng bao lâu sau, đám quái vật Đọa Thần đã lần lượt tan biến.
Cũng như trước đây, Kế Ngôn chỉ chừa lại kẻ mạnh nhất trong hơi thở của chúng.
Dù là quái vật Đọa Thần, nhưng khi đối mặt với một cảnh tượng đột ngột như vậy, cũng đủ làm cho kẻ Đọa Thần đó sợ hãi run rẩy toàn thân.
Những kẻ Đọa Thần này vừa đến nơi này còn chưa kịp nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh, đã bị giết đến bảy tám phần.
Lần đầu tiên thấy một kẻ hung tàn như thế, sao có thể không sợ hãi?
Kế Ngôn lạnh lùng nói, "Triệu hồi thượng thần của ngươi!"
"Ấy ấy, ngươi muốn làm gì?" Lữ Thiếu Khanh vội vàng lên tiếng ngăn cản, "Đừng có dọa mấy đứa trẻ."
Sau đó, hắn tươi cười hỏi tên Đọa Thần kia, "Đến, nói cho ta biết, các ngươi đến đây làm gì?"
Đọa Thần run rẩy trả lời, nhưng cũng không có thông tin gì hữu ích.
Chúng đến đây chẳng qua là vâng lệnh đến tiêu diệt toàn bộ cái mà chúng gọi là sâu kiến.
Lữ Thiếu Khanh nghe vậy thì bĩu môi.
Tiêu diệt toàn bộ sâu kiến là giả, đến đây làm quân cờ, trở thành một phần trong cái bẫy mới là thật.
Hỏi không ra được gì, Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, "Xử nó đi!"
Khí thế của Kế Ngôn dồn thẳng vào tên Đọa Thần, Đọa Thần bị kích thích hai mắt đỏ ngầu, phẫn nộ lấn át sợ hãi, "Rống..."
Sau một tiếng gầm giận dữ, trên bầu trời bỗng truyền đến dao động, một sức mạnh vô hình từ trên trời giáng xuống.
"Ầm ầm..."
"Rống..."
Tiếng gầm của quái vật bị bao phủ trong sức mạnh khủng khiếp, sương mù luân hồi điên cuồng phun trào, che kín cả bầu trời.
Kế Ngôn nói với Lữ Thiếu Khanh, "Lần này đừng nhanh như vậy!"
Chiến đấu, tiêu diệt địch là thứ yếu, chủ yếu là hắn muốn rèn luyện bản thân.
Lữ Thiếu Khanh bất mãn liếc mắt, "Ngươi nghĩ bền bỉ lắm chắc?"
"Trên đầu người ta, lúc nào cũng có thể có kẻ mang theo dao phay đến giết chúng ta đó..."
Kế Ngôn mặc kệ những điều khác, "Dù sao đừng nhanh như vậy, chính ngươi còn nói không phải là 'hàng nhanh'..."
Lữ Thiếu Khanh chửi, "Ngươi cút..."
Kế Ngôn lại chiến đấu với Đọa Thần, lần này khác với trước, tên Đọa Thần kia vẫn cứ tỉnh táo như rắn độc, không hề chủ động tấn công, mà là thủ thế để ngăn cản các đòn tấn công của Kế Ngôn.
Lữ Thiếu Khanh càng xem càng thấy không ổn, trong lòng mơ hồ sinh ra bất an.
"Ông!"
Kiếm quang chợt lóe, phòng ngự của Đọa Thần ầm ầm vỡ vụn, kiếm quang trên người Đọa Thần lưu lại một vết thương sâu hoắm, dòng máu đen văng ra.
Không ít tiên huyết bắn lên mặt Đọa Thần, vẻ mặt của nó không hề tỏ ra đau đớn.
Chỉ là trong đôi mắt, ánh sáng đỏ lại càng thêm dữ dội, nó thè lưỡi đỏ liếm liếm máu của mình.
Ánh mắt nhìn chằm chằm Kế Ngôn, giọng điệu lại vô cùng bình tĩnh, "Quả nhiên là ngươi!"
"Má!"
Khi Đọa Thần lạnh lùng thốt ra bốn chữ, bất an trong lòng Lữ Thiếu Khanh giống như núi lửa bùng nổ, cấp tốc phun trào ra ngoài.
"Mẹ nó!"
Lữ Thiếu Khanh không dám chần chừ, ngay lập tức xông lên trời cao, đưa tay kéo một phát, thôn phệ Đệ Nhất Ám Liệt, đóng lại cánh cửa Thiên Không Chi Môn vô hình.
Âm thanh trầm thấp vang lên, Thiên môn tựa hồ đã đóng lại.
Nhưng trước khi đóng lại, Lữ Thiếu Khanh dường như nghe được một tiếng cười nham hiểm đắc ý, "Khặc khặc..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận