Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2184: Tỷ tỷ, ít điểm (length: 7015)

Lữ Thiếu Khanh ngáp một cái, có vẻ như không định để ý tới những chuyện này.
Tiêu Y không tin Lữ Thiếu Khanh dễ dàng bỏ qua cho những người kia như vậy.
An Tường còn bị bắt làm thợ mộc hơn một tháng, mấy trưởng lão gây sự kia chẳng phải bị kéo đi đào mỏ vài năm sao?
Nàng tiến lại gần, lay lay áo Lữ Thiếu Khanh, "Nhị sư huynh, huynh nói cho muội đi."
Tiêu Y không muốn đợi kết quả cuối cùng xảy ra, rồi nàng mới biết sự tình.
Nàng muốn biết trước, mang tâm lý biết trước diễn biến mà xem trò vui mới thoải mái.
Cảm giác này giống như xem đồ ngốc diễn trò vậy.
"Tránh ra một bên, không có chuyện gì đâu."
Lữ Thiếu Khanh ngáp một cái, không phải hắn không muốn biết trước diễn biến, mà là hắn không định đối phó với mấy trưởng lão kia.
"Có chưởng môn lo liệu, ta bận tâm làm gì?"
"Ta ăn no rỗi việc à? Ta đâu phải chưởng môn, ta không thích làm chuyện dư thừa."
Lữ Thiếu Khanh thật lòng nói vậy, chuyện các trưởng lão tranh giành quyền lợi là chuyện của môn phái, là chuyện chưởng môn cần xử lý.
Hắn ra tay xử lý, chính là làm thay người khác.
Đặt ở thế gian, chính là can thiệp vào quyền lực hoàng gia, đại nghịch bất đạo, Hoàng Đế vài phút ban cho cho món quà lớn tru di cửu tộc.
Chưởng môn chắc hẳn ước gì hắn ra tay xử lý, hắn tránh còn không kịp, làm sao có chuyện chủ động ra tay?
Lữ Thiếu Khanh kêu lên, "Ta làm việc, chưởng môn được thanh nhàn? Ai mới là chưởng môn?"
Nếu muốn làm chưởng môn, hắn đã làm từ lâu rồi.
Không phải chưởng môn thì lo chuyện đó làm gì?
"Có chúng ta và tổ sư ở đây, chưởng môn cứ tự nhiên xử lý bọn hắn," Lữ Thiếu Khanh chắp tay sau ót, xê dịch thân thể, "Nghĩ là chưởng môn chắc đang xử lý bọn hắn."
"Thật hả, thật vậy sao?" Vẻ mặt Tiêu Y đang ỉu xìu, nghe lời này liền mừng rỡ, lại xích lại gần thêm mấy phần, "Nhị sư huynh, huynh nói vậy là sao?"
"Chưởng môn sẽ làm thế nào? Trực tiếp ra tay giết chết bọn hắn sao?"
Cách làm đơn giản thô bạo mới hợp với chưởng môn.
Chưởng môn trông có vẻ như một tên thô lỗ, bình thường cũng hay hùng hổ, tính tình không tốt lắm.
Luôn miệng đòi thu thập nhị sư huynh, nếu không phải có sư phụ che chở, nhị sư huynh sớm bị đánh cho mông nở hoa rồi.
Chưởng môn phía sau có ba vị Đại Thừa kỳ, giết chết ai mà không dễ?
Mấy trưởng lão gây sự kia thường ngày làm chưởng môn không ít bực tức, chưởng môn đã chịu đủ cái khí của bọn họ rồi.
Bây giờ có ba vị Đại Thừa kỳ chống lưng, sức mạnh mười phần, cho dù có đục thủng trời cũng không sợ.
Lữ Thiếu Khanh nào biết chưởng môn sẽ làm thế nào, hắn lại ngáp một cái, "Ta sao biết được, ngươi muốn biết thì tự đi hỏi chưởng môn."
"Được rồi, tránh ra một bên, đừng có ồn ào."
"Nhị sư huynh..." Tiêu Y vẫn muốn hỏi tiếp.
"Ồn ào quá." Lữ Thiếu Khanh gõ vào đầu Tiêu Y một cái, "Đừng có quấy rầy ta."
"Nhị sư huynh, huynh muốn đi đâu?" Tiêu Y vội vàng hỏi.
"Đi xử lý căn phòng mới của ta, sẵn tiện, ngươi đến giúp ta dọn dẹp vệ sinh."
Tiêu Y rụt cổ lại, vội vàng cười gượng gạo, "Hắc hắc, nhị sư huynh, sư nương gọi muội, muội đi đây..."
Không nói hai lời, Tiêu Y giống như chó con chạy đi, trong nháy mắt đã dẫn theo Tiểu Hắc biến mất không thấy tăm hơi.
Lữ Thiếu Khanh cười đắc ý, một bước liền trở về căn phòng mới của mình.
"Cũng không bớt xén nguyên liệu, là một tiểu tử thành thật." Lữ Thiếu Khanh khen An Tường một câu xong, trong tay liền xuất hiện vật liệu, bắt đầu xây dựng trận pháp.
Cái ổ của mình đương nhiên phải tự mình làm tốt các biện pháp an ninh.
Bận rộn mấy ngày sau, Lữ Thiếu Khanh đứng trong đại sảnh, cười hắc hắc, thân ảnh biến mất.
Thời gian trôi qua một năm rưỡi, Lữ Thiếu Khanh lại một lần nữa tiến vào phòng thời gian.
Vừa vào đến, Lữ Thiếu Khanh đã cảm thấy lòng đang ẩn ẩn đau.
"Tổn thương ta quá sâu, thời gian cũng khó mà chữa lành vết đau của ta."
Lữ Thiếu Khanh hung dữ nhìn chằm chằm vào quan tài.
Tên Quỷ Vương chết tiệt, dám ăn trộm!
Tên cẩu ăn cắp quyền hạn!
Lữ Thiếu Khanh mở nhẫn trữ vật của mình ra, bên trong linh thạch tính tới tính lui cũng không đến năm vạn viên.
Thấy thế, Lữ Thiếu Khanh khóc không ra nước mắt, hắn cảm thấy mình là người đáng thương và bất lực nhất trên đời.
Đáng thương, nhỏ bé lại bất lực.
Ngày phòng đêm phòng, trộm nhà khó phòng.
Ở bên ngoài liều sống liều chết dành dụm được ít vốn liếng để dưỡng già, bị người ta lấy đi sạch sành sanh.
Hành động ác độc như vậy, tội lỗi tày trời.
Mình có thể là một người giàu có hơn người, bây giờ lại chỉ có thể nhìn nhẫn trữ vật trống rỗng mà rơi lệ.
Lữ Thiếu Khanh càng nghĩ càng giận, xông lên, định cho quan tài một cú đá.
Đạp không chết ngươi, cũng phải đá cho hả dạ.
Nhưng vừa nhấc chân lên, trước mắt quang ảnh chợt lóe lên, bóng dáng xinh đẹp kia đã xuất hiện ngay phía trên quan tài, đứng trên cao nhìn xuống hắn.
Lữ Thiếu Khanh lập tức chuyển chân sang bên cạnh, suýt chút nữa là ngã sấp xuống.
"Sáng sớm đã dậy rồi? Không ngủ thêm chút nữa à?"
Lữ Thiếu Khanh thu chân đứng thẳng, nở một nụ cười tươi rói.
Nữ tử mặt không đổi sắc nhìn Lữ Thiếu Khanh, "Ngươi muốn làm gì?"
Ta muốn đá chết ngươi.
Lữ Thiếu Khanh trong lòng chửi ầm lên, nhưng đối mặt với nữ tử, trong lòng hắn lại nhụt chí.
Tiểu đệ ma quỷ này lai lịch bí ẩn, tuyệt đối không phải là người hiền lành.
Lữ Thiếu Khanh tiếp tục cười hỏi, "Ta muốn hỏi, giá cả tăng lên chưa?"
Hết cách rồi, có chuyện cầu người, trong lòng có bao nhiêu ấm ức cũng chỉ có thể nuốt xuống.
Lần này Lữ Thiếu Khanh đến đây là định hỏi rõ ràng giá cả, để khi ra ngoài có mục tiêu mà đi kiếm linh thạch.
"Tăng rồi!" Nữ tử giọng nói lạnh lùng, "Một tháng năm triệu viên linh thạch."
"Cái gì?" Lữ Thiếu Khanh hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề.
Cơn giận trong lòng hắn dần dần bùng lên, chỉ vào nữ tử nói, "Ta cho ngươi một cơ hội, ngươi sắp xếp lại câu chữ rồi nói lại cho ta nghe."
Sau đó ngữ khí dịu dàng hơn mấy phần, "Ta biết rồi, chết lâu như vậy rồi, trong nhất thời không nhớ ra ngôn ngữ của con người cũng bình thường, từ từ rồi quen thôi, không vội, ngươi cứ nghĩ cho rõ rồi hãy nói."
Giọng nói của nữ tử vẫn không thay đổi, vẫn lạnh lùng như cũ, "Một tháng năm triệu viên linh thạch."
"Ta dựa vào a!" Lữ Thiếu Khanh không nhịn được, chỉ vào nữ tử gầm lên, "Ngươi đúng là không phải người."
"Trước đây một tháng tám mươi vạn, giờ thì một tháng năm triệu, sao ngươi không hét một tháng một trăm triệu đi?"
Đột phá Đại Thừa kỳ, biết tiểu đệ ma quỷ này sẽ tăng giá, nhưng không ngờ lại vô lý như vậy.
Muốn làm tên chủ mỏ gian ác chắc?
Khóe miệng nữ tử hơi nhếch lên, "Ta có thể đáp ứng yêu cầu này của ngươi."
"Thôi mà, bớt chút, bớt chút," Lữ Thiếu Khanh ra vẻ đáng thương, nháy mắt mấy cái, chỉ hận là nãy không nhỏ mấy giọt thuốc nhỏ mắt, "Tỷ tỷ, bớt chút đi. . . ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận