Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 848 - Đồ đệ của Nhị trưởng lão Thánh địa



Chương 848: Đồ đệ của Nhị trưởng lão Thánh địaNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLữ Thiếu Khanh càng tức giận hơn. Coi ta là đứa trẻ ba tuổi à?Nhưng nghĩ lại, bỗng nhiên hắn lại ngồi xổm xuống trước mặt Đàm Linh, đung đưa Mặc Quân Kiếm trước mặt nàng ta.Mặc Quân Kiếm tỏa ra một cỗ khí tức quỷ dị khiến cho Đàm Linh tê cả da đầu, cảm giác như mình đã đưa chân vào biên giới vực sâu, đồng thời trong thâm tâm nàng ta đang điên chào hỏi Lữ Thiếu Khanh. Tên ghê tởm. Ngươi chờ đó cho ta!Lữ Thiếu Khanh khôi phục lại nụ cười vừa nãy, vẫn là dáng vẻ hòa ái dễ gần, như một chàng trai tỏa sáng, hỏi Đàm Linh: “Vừa rồi ta có nghe ngươi nói ngươi là đồ đệ của Nhuế trưởng lão của Thánh địa?”Đàm Linh gật đầu, không che giấu: “Không sai. Sư phụ ta chính là Nhuế trưởng lão, nhị trưởng lão ucar Thánh địa. Ta là đồ đệ duy nhất của người.”Ái chà. Lai lịch lớn đây.Lữ Thiếu Khanh sờ sờ cằm, thầm cảm thán, sau đó lại thử thăm dò: “Sư phụ ngươi là Hóa Thần sao?”“Hóa Thần hậu kỳ.”Nhắc đến bản lĩnh của sư phụ, Đàm Linh cực kỳ kiêu ngạo.Phiền rồi.Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh nhìn chằm chằm vào Đàm Linh lập tức thay đổi.Đàm Linh chợt cảm thấy rét buốt. Đón lấy ánh mắt của Lữ Thiếu Khanh, một luồng khí lạnh xộc thẳng lên trán nàng ta.Ánh mắt của Lữ Thiếu Khanh vừa bình tĩnh vừa thâm sâu, con mắt đỏ đen như từ vực sâu đen tối nhìn lên khiến cho người ta sợ hết hồn.Hắn muốn giết mình?Đàm Linh chợt run lên. Rốt cuộc gia hỏa này là ai?Hắn có thù với sư phụ sao?Sao vừa nghe đến thực lực của sư phụ liền muốn giết mình diệt khẩu?Nhưng chẳng mấy chốc, cảm giác lạnh lẽo kia biến mất. Nhìn Lữ Thiếu Khanh vẫn bình tĩnh mà nhẹ nhàng thở ra.Nàng ta vội vàng nói với hắn: “Đại nhân, đến Thánh địa rồi ta sẽ nghĩ cách gom đủ năm trăm vjan viên linh thạch cho đại nhân ngài.”Đàm Linh không quên ánh mắt vừa rồi của Lữ Thiếu Khanh.Ánh mắt như thế quá đáng sợ, như thể chỉ một khắc sau sẽ giết chết mình luôn.Vì năm trăm vạn viên linh thạch mà bị giết chết ở đây thì quá oan uổng.Dù mình không có năm trăm vạn viên linh thạch, chắc hẳn sư phụ sẽ có, mình tới tìm sư phụ mượn.Lữ Thiếu Khanh nghe xong, thì cười càng vui hơn: “Được. Nhưng ngươi không thể vì việc này để cho sư phụ tới gây phiền phức cho chúng ta.”“Sẽ không. Đại nhân yên tâm.” Đàm Linh sảng khoái đồng ý. Hiện giờ nàng ta chẳng khác nào cá nằm trên thớt, không có tư cách gì để mà cò kè mặc cả.Hừ. Chờ đấy, đến Thánh địa ngươi sẽ hối hận.Đàm Linh âm thầm hạ quyết tâm, dù không giết các ngươi cũng sẽ để sư phụ xử lý các ngươi một phen đâu ra đấy.Nhưng câu tiếp theo của Lữ Thiếu Khanh khiến cho Đàm Linh cảm thấy mình nghĩ quá đẹp rồi.“Lấy đạo tâm ra thề đi!”Gia hỏa này!Đàm Linh ý thức được, Lữ Thiếu Khanh trước mắt đây không dễ nói chuyện như thế.“Đại nhân, cần phải làm thế sao?” Đàm Linh còn muốn giãy dụa một chút.Lữ Thiếu Khanh lập tức trở mặt: “Vậy để ta chặt ngươi ra vẫn tốt hơn.”Được rồi, không còn cách nào khác, Đàm Linh chỉ có thể làm theo ý hắn.Lữ Thiếu Khanh thấy Đàm Linh thề rồi thì cười lên, rất khách khí giải cấm chế cho nàng ta, sau đó đá bay tiểu viên hầu đang ngủ say: “Tránh sang một bên!”Sau đó, hắn hết sức ân cần nói với Đàm Linh: “Tới, tới đây, chỗ này là vị trí tốt nhất trên phi thuyền. Ngươi ngồi đi, cũng dễ dưỡng thương.”“Dọc con đường này ta chính là hộ vệ trung thành nhất của ngươi. Có ta ở đây, một con muỗi cũng đừng mong đến gần ngươi.”Nhìn Tiểu Viên Hầu xoa xoa cái mông nhỏ trốn sang một bên, ai oán nhìn mình, Đàm Linh đột nhiên cảm thấy mình tội ác tày trời.Gia hỏa này thật là…Đàm Linh đã hiểu được Lữ Thiếu Khanh phần nào.Đồng thời, nàng ta có thể khẳng định một điều, gia hỏa này là con chó, tốc độ trở mặt nhanh không ai bì kịp.Được rồi, nhắm mắt làm ngơ thôi, đến Thánh địa là địa bàn của ta rồi, tới lúc đó phải tránh tên gia hỏa này thật xa.Nhưng vừa nắm mắt, nàng ta chợt cảm thấy toàn thân mất tự nhiên.Nàng ta mở mắt, thì phát hiện Lữ Thiếu Khanh đang tò mò nhìn mình chằm chằm trần trụi, khiến cho nàng ta cực kỳ mất tự nhiên. Nàng ta xụ mặt nói: “Ngươi muốn làm gì?”“Có thể kể một chút chuyện về Thánh địa cho ta nghe không?” Lữ Thiếu Khanh nói: “Chúng ta là nông dân, lần đầu tiên ra cửa, chưa từng đi tới Thánh địa.”Đây là đồ đệ của Nhị trưởng lão của Thánh địa đấy, nắm giữ rất nhiều tin tình báo không muốn cho ai biết về nơi này, không gì tốt hơn nghe nàng ta giải thích về Thánh địa.Nông dân?Đàm Linh không tin. Nàng ta rất muốn hỏi một câu, rốt cuộc là cái nông thôn nào có thể dưỡng dục ra hai người như các ngươi.Với yêu cầu này của Lữ Thiếu Khanh, Đàm Linh lập tức từ chối: “Không thể!”Nói đùa. Ngươi bảo ta nói ta sẽ nói cho ngươi à?Ta không phải hướng dẫn viên du lịch.Nàng ta là đồ đệ của Nhị trưởng lão của Thánh địa, thân phận ở đây cũng là cao cao tại thượng.Lúc này bị Lữ Thiếu Khanh đối xử như thế, đã phải nhẫn nhịn lửa giận trong lòng lắm rồi.Nàng ta chỉ muốn giết chết luôn Lữ Thiếu Khanh đi, làm sao có thể ngoan ngoãn trả lời mấy câu hỏi này của hắn chứ.Lữ Thiếu Khanh hết sức khinh bỉ, ghét bỏ: “Hẹp hòi!”“Ta chưa từng thấy nữ nhân nào hẹp hòi như ngươi. Quỷ hẹp hòi!”Đàm Linh tức chết. Rốt cuộc là ai hẹp hòi?Ta mà hẹp hòi, ta sẽ đồng ý cho ngươi năm trăm vạn viên linh thạch sao?Đàm Linh trừng mắt phượng nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, như một con gà mái đang nổi giận, khuôn mặt tức giận sắp giống hệt màu linh giáp: “Ngươi nói ai là quỷ hẹp hòi?”“Ngươi đó!” Lữ Thiếu Khanh rất thẳng thắn: “Bảo ngươi giới thiệu một chút cũng không chịu. Đây không phải quỷ hẹp hòi thì là cái gì?”“Còn tưởng đồ đệ do Nhị trưởng lão dạy ra sẽ khác một chút, hiện giờ xem ra… ôi chao.”Nói xong,Lữ Thiếu Khanh cực kỳ tiếc hận lắc đầu, có vẻ như đang tiếc hận gia môn Nhuế trưởng lão bất hạnh.“Ngươi…” Đàm Linh nghiến răng, muốn đánh người. Chuyện này liên quan quái gì đến sư phụ ta?Không đợi Đàm Linh nói gì, Lữ Thiếu Khanh liền đổi đề tài, hỏi: “Vừa rồi nghe nói ba người truy sát ngươi là do các trưởng lão khác của Thánh địa phái tới?”“Không phải nói Thánh địa rất đoàn kết sao? Ngươi không nói láo chứ?”Dừng một chút, hắn chỉ chỉ Đàm Linh cảnh cáo: “Không nên nói bậy nói bạ, không cho phép phá hỏng hình tượng của Thánh địa trong lòng ta.”Đàm Linh trầm mặc một chút, sau đó cười lạnh nói:“Ngươi nghe lầm rồi. Ta cũng không biết thân phận của bọn họ.”Đúng là nàng ta không biết thân phận lai lịch của bọn họ.Câu nói kia là suy đoán của nàng ta.

Bạn cần đăng nhập để bình luận