Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2203: Đến, cho các ngươi giới thiệu một cái (length: 6907)

"Chúng ta không có khả năng đối địch với hắn" thanh âm truyền khắp toàn bộ Lăng Tiêu phái, khiến tất cả mọi người âm thầm líu lưỡi.
Lữ Thiếu Khanh rốt cuộc đã làm gì, mà có thể để Ma Tộc Đại Thừa kỳ nói ra lời như vậy?
Trên thực tế, bọn họ cũng không biết rõ trong đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Ất Cổ và Thịnh Nhung trong lòng hai người cũng là âm thầm kêu khổ.
Bọn họ là đã thề người, đánh chết bọn họ cũng không dám đối địch với Lữ Thiếu Khanh.
Lời thề phản phệ, cho dù là Đại Thừa kỳ cũng tiếp nhận không nổi.
Thịnh Nhung vẫn là cười khổ không thôi, "Sớm biết rõ là Lăng Tiêu phái, chúng ta liền không tới."
Ất Cổ khó chịu nói, "Đều do Thánh Chủ Mộc Vĩnh không nói rõ ràng!"
"Đúng, đều do đồ chó hoang Mộc Vĩnh." Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm phụ họa, "Ta rất hiếu kỳ, các ngươi tốt xấu cũng là Đại Thừa kỳ, tại sao lại nghe Mộc Vĩnh đến làm chuyện loại này?"
"Hắn tính là cái gì? Nhìn hắn khó chịu, chụp chết hắn là được."
Thịnh Nhung lắc đầu, "Chúng ta cũng không phải một người cô đơn."
Lữ Thiếu Khanh gật đầu, đồng thời cũng đoán được một ít chuyện.
Ất Cổ, Thịnh Nhung năm người sau khi trở về, trong thời gian mấy chục năm đã đột phá trở thành Đại Thừa kỳ.
Bởi vì trong tộc bọn họ vẫn còn hậu nhân, cho nên, bọn họ những Đại Thừa kỳ này cũng phải nể tình thánh địa, giúp thánh địa làm việc.
Mộc Vĩnh phái hai người bọn họ tới, mục đích là muốn diệt Lăng Tiêu phái, chiếm lĩnh Tề Châu, để Ma Tộc có thêm địa bàn.
Thậm chí, còn câu kết với Trung Châu bắt đầu.
Lữ Thiếu Khanh âm thầm may mắn, nếu không phải ta trở về, có lẽ Lăng Tiêu phái đã bị Mộc Vĩnh diệt rồi.
Ất Cổ mở miệng, tựa hồ đang giải thích, "Hai người chúng ta nhận được lệnh của Thánh Chủ Mộc Vĩnh, đến đây áp trận, không có hỏi han gì nhiều."
"Nếu biết rõ là Lăng Tiêu phái của ngươi, chúng ta có nói gì cũng sẽ không tới."
Thịnh Nhung gật đầu, "Đúng vậy, tuy Thánh tộc và Nhân tộc không đội trời chung, nhưng xem ở mặt Thái Lương huynh, chúng ta cũng sẽ không đối với các ngươi xuất thủ."
Cùng Phục Thái Lương ở trong thế giới vẫn lạc lâu như vậy, mọi người sớm đã là bạn bè.
Dứt khoát sẽ không dễ dàng ra tay với hậu nhân của bạn.
Về phần hiện tại, bọn họ càng không có khả năng ra tay.
Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn đều ở đây, chưa nói đến có lời thề ước thúc, vẻn vẹn Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn tại thế giới vẫn lạc đã thể hiện thực lực bọn họ cũng không dám đối đầu.
Hai cái tiểu gia hỏa này đúng là thiên tài thực sự, cho dù bọn họ trở thành Đại Thừa kỳ cũng không có lòng tin đánh thắng được họ.
Hơn nữa!
Ất Cổ nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, "Các ngươi cũng đã bước vào Đại Thừa kỳ rồi phải không?"
Bọn họ đều đã bước vào, không tin Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn không bước vào.
"Chỉ là Đại Thừa kỳ mà thôi!" Lữ Thiếu Khanh hờ hững nói một câu, khiến hai người trong lòng càng thêm nghiêm nghị.
Hợp Thể kỳ đã kinh khủng như Đại Thừa kỳ, tiến vào Đại Thừa kỳ rồi thì còn phải thế nào nữa?
"Đến, giới thiệu một chút," Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Kha Hồng, "Đây là tổ sư của ta, Kha Hồng."
"À đúng, hắn là sư tổ của Thái Lương..."
Thịnh Nhung cười ha hả, tươi cười hiền lành, giống như người quen, "Sư đệ của Thái Lương huynh, Thái Lương huynh đã không ít lần nhắc tới ông."
Ất Cổ khẽ gật đầu với Kha Hồng, cũng tươi cười hiền lành, "Chúng ta là bạn của Thái Lương huynh."
Kha Hồng đáp lễ với hai người, "Hai vị tiền bối, cảm tạ đã chiếu cố sư huynh ta."
"Đến, để ta giới thiệu một chút, đây là chưởng môn của ta, đây là sư phụ của ta, đây là mấy vị sư bá của ta, sau này gặp nhau nhớ nể mặt một chút..."
Lữ Thiếu Khanh lần lượt giới thiệu chưởng môn, sư phụ, sư bá cho Ất Cổ và Thịnh Nhung.
Khiến cho như thể đang nhận thân đại hội, không khí khẩn trương đã sớm tiêu tán không còn.
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người bên cạnh nhìn mà tê dại, lại có một cảm giác như đang nằm mơ.
Trương Chính triệu hồi hai Đại Thừa kỳ cao thủ Ma tộc tới.
Sát khí ngút trời từ trên trời giáng xuống, khiến người Lăng Tiêu phái lâm vào tuyệt vọng, để Lãng Thiên Hòa và những người khác lâm vào cuồng hỉ.
Tất cả mọi người, kể cả phần lớn môn nhân đệ tử Lăng Tiêu phái, đều cảm thấy chắc chắn chết, Lăng Tiêu phái không còn khả năng xoay người.
Kết quả lại vượt quá dự liệu của tất cả mọi người.
Hai Đại Thừa kỳ Ma tộc Trương Chính gọi tới lại là bạn của Lữ Thiếu Khanh, gọi một tiếng quen thuộc.
Tựa như Ất Cổ và Thịnh Nhung là do Lữ Thiếu Khanh gọi tới giúp đỡ vậy.
Thân thể Trương Chính lung lay sắp đổ, hắn nhìn Lữ Thiếu Khanh và hai người Ất Cổ, Thịnh Nhung cười cười nói nói, trong lòng hắn chỉ toàn bánh ú sượng.
Tuyệt vọng, phẫn nộ, sợ hãi, không cam lòng, hận ý các loại cảm xúc tràn ngập trong nội tâm, khiến nội tâm của hắn vặn vẹo, liên đới cả người cũng bắt đầu vặn vẹo theo.
Hắn khuôn mặt vặn vẹo, hận ý ngút trời, "Ngươi, các ngươi không sợ không thể ăn nói với Mộc Vĩnh Thánh Chủ sao?"
Ất Cổ không vui, lần nữa trừng mắt liếc hắn một cái.
Trương Chính như bị sét đánh, trùng điệp bay ra ngoài.
"Ngươi..." Ngô Thiên Tung vừa sợ vừa giận, giây tiếp theo hắn cũng không khá hơn là bao, cũng thổ huyết bay ngược, rơi vào bên người Trương Chính.
Lữ Thiếu Khanh hết sức hài lòng, "Đúng, đối với những tên không lễ phép như vậy thì nên như thế."
"Đại Thừa kỳ nói chuyện, lúc nào đến lượt lũ tu sĩ cấp thấp như các ngươi chen miệng?"
Lữ Thiếu Khanh xúi giục Ất Cổ và Thịnh Nhung nói, "Dám mạo phạm các ngươi như vậy, giết chúng."
Ất Cổ thu ánh mắt từ người Trương Chính và Ngô Thiên Tung về, hắn nói, "Dù sao cũng là chó bên người Thánh Chủ..."
Lời còn chưa dứt, ý tứ Lữ Thiếu Khanh hiểu.
Mộc Vĩnh phái Trương Chính và Ngô Thiên Tung đến, đồng thời cho Ất Cổ và Thịnh Nhung đến phụ tá, đủ thấy Mộc Vĩnh coi trọng Trương Chính và Ngô Thiên Tung.
Đánh chó còn phải nể mặt chủ.
Hai người bọn họ đến đây, không chịu xuất thủ, chưa hoàn thành nhiệm vụ đã khó ăn nói.
Nếu giết bọn hai người, càng không có cách nào ăn nói với Mộc Vĩnh.
Bọn họ là Đại Thừa kỳ không cần lo Mộc Vĩnh trả thù, nhưng trong thánh địa vẫn có hậu bối của họ đang ở đó, nếu đã vạch mặt, với năng lực của Mộc Vĩnh làm khó dễ cho hậu bối của bọn họ thì chẳng khác gì muốn cho chết là chết.
Lữ Thiếu Khanh xắn tay áo lên, sát khí đằng đằng nói, "Vậy, ta giết chúng, thế nào?"
"Cái này..."
Ất Cổ và Thịnh Nhung lộ vẻ khó xử.
Bọn họ không dễ giết Trương Chính, Ngô Thiên Tung, nhưng cũng không hay khi đứng nhìn Trương Chính, Ngô Thiên Tung bị giết.
Trở về, cũng khó ăn nói.
Thịnh Nhung ngập ngừng một lát, nói với Lữ Thiếu Khanh, "Lữ công tử, có thể nể mặt chúng ta chút được không? Dù sao bên phía Thánh Chủ..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận