Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2014

Chương 2014Chương 2014
Nhóm dịch: Thiên Tuyết Nhìn màn sương đen lao tới như nạn châu chấu, nó đi tới đâu, tất cả vết tích của sinh mệnh đều biến mất.
Vô số Yêu thú thất kinh chạy trốn.
Mọi người không nhịn được mà nhìn cả vào Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh cũng trợn mắt há mồm, có vẻ cực kỳ vô tội: “Ta chỉ thuận miệng nói thôi, các ngươi tin sao?”
Tiêu Y không nhịn được mà nói: “Nhị sư huynh, huynh nói như thần nói.” Tiêu Y không nhịn được mà dầng lòng bội phục Nhị sư huynh liệu sự như thần. Xương Thần muốn làm gì, Nhị sư huynh vừa đoán đã chuẩn. “Ngươi thần kinh à?” Lữ Thiếu Khanh muốn cho sư muội hai chùy, lại cường điệu lên: “Ta nói mò đấy.”
Bạch Thước hoàn toàn phục rồi.
Quả nhiên tên hỗn đản này không tầm thường.
Bà ta nhìn chằm chằm vào Lữ Thiếu Khanh, nói: “Quả nhiên ngươi khác biệt.”
Lữ Thiếu Khanh cảm thấy mình còn oan hơn cả Đậu Nga, lại lần nữa nhắc lại: “Ta trong sạch, ta không liên quan gì tới Xương Thần.” Hắn chết oan mà, biết đi tìm ai nói lí lš đây?
Màn sương đen cuồn cuộn chê trời lấp đất như ma thần xuất thế.
Không biết mặt trời biến mất khi nào, bầu trời bắt đầu dày đặc mây đen, áp lực nặng trĩu tràn ngập khắp nơi.
Tất cả đều cảm nhận được một cô áp lực nồng đậm. Một số Yêu thú khá nhạy bén bị dọa sợ đến mức lộ ra cả bản thể, run lẩy bẩy.
Tất cả Yêu thú đầu tập trung gần Bạch Thước.
Trước mặt nguy hiểm không biết trước thế nào, chỉ có Luyện Hư kỳ mới cho bọn họ cảm giác an toàn.
Lữ Thiếu Khanh đảo một vòng thần thức, không dưới mười vạn Yêu thú tụ tập, phía xa vẫn còn rất nhiều Yêu thú tiếp tục lao nhanh tới phía này.
Trong đó, phần lớn Yêu thú là tinh anh phi cầm tộc và tẩu thú tộc.
Nếu Xương Thần hốt gọn các Yêu thú này chỉ với một mẻ, toàn bộ Yêu tộc không thụt lùi vạn năm cũng phải thụt lùi mấy ngàn năm.
Đây đề là trụ cột vưỡng vàng của Yêu tộc, bọn họ không còn, Yêu tộc không kém cũng phế đi nhiều.
Sương mù màu đen cuồn cuộn, mà dường như có ý thức mà tránh khỏi nơi này khuếch tán ra xung quanh. “Nó muốn vây chúng ta ở đầy.” Hồ Xá nghiêm túc, tản mát ra một cô khí thế kinh người, không hề có chút nét vũ mị nào.
Hung Trừ nghiến răng, đằng đằng sát khí nói: “Muốn một mẻ hốt gọn chúng ta sao?” “Không sợ nghiến nát hàm răng của mình sao?”
Bạch Thước lạnh lùng nói: “Đây là cơ hội tốt nhất của chúng ta, có thể đánh bại Xương Thần hay không chỉ xem vào lần này thôi.”
Mặc dù hung hiểm, nhưng cũng là cơ hội cuối cùng của Yêu tộc bọn họ. Nét mặt Doanh Kỳ lạnh băng, đầy hung ác: “Dù có đồng quy vu tận để đánh bại nó cũng tuyệt đối không thể để nó họa hại cho Yêu tộc chúng ta.
Bạch Thước lạnh nhạt liếc nhìn đám người kia một vòng, thân thể nho nhỏ lại đem áp lực lớn lao tới cho bọn họ.
Bạch Thước nhàn nhạt mở miệng: “Việc lần này có liên quan đến tồn vong của Yêu tộc, ta hy vọng các ngươi buông xuống thành kiến và cừu hận, nhất trí đối ngoại, cùng đối phó với Xương Thần.”
Các phi cầm tộc như Liễu Xích, Doanh Kỳ, Ma Lãnh Du đầu lập tức lên tiếng tỏ ý hết thảy sẽ nghe theo mệnh lệnh của Bạch Thước.
Hung Trừ và các tẩu thú tộc cũng tỏ ý tuyệt đối sẽ không cản trở mọi người vào lúc này.
Bạch Thước tiền bối đã nỗ lực hy sinh nhiều như vậy vì Yêu tộc, các Yêu thú ở đây chỉ có kính nể bà ta, nào dám hành động trái lời.
Đối mặt với tồn tại đáng sợ như Xương Thần, bọn họ cũng biết chỉ có đoàn kết liên hợp lại mới có chút hy vọng sống.
Tu luyện đến nức này, bọn họ cũng hiểu được khi nào nên làm cái gì, sẽ không dễ hành động theo bản tính.
Mọi người tỏ thái độ xong, Hồ Xá không nhịn được mà hỏi Bạch Thước: “Tiền bối, ngài có biện pháp gì đối phó với Xương Thần sao?”
Mọi người đều chú ý nhìn sang.
Nhưng bọn họ chỉ thấy Bạch Thước chậm rãi lắc đầu. “Không có.” Giọng nói của Bạch Thước nặng như không khí xung quanh vậy. “Màn sương đen từ Xương Thần phát tán ra có khả năng ăn mòn lây nhiễm, nếu phát hiện có gì không hợp lý các ngươi phải lập tức rời xa, khu trừ sạch sẽ đã rồi nói tiếp.” “Không được hành động theo cảm tính.”
“Mà Xương Thần còn có được năng lực cắn nuốt, một khi cảm thấy không đối phó được thì nhất định phải lập tức rời khỏi trận chiến, tuyệt đối không nên cho Xương Thần cơ hội.”
“Nếu thực sự không được.” Ánh mắt Bạch Thước lộ ra vẻ kiên quyết và lãnh khốc: “Thì tự bạo đi, hãy cống hiến lần cuối trước khi bị thôn phệ.” Sự lãnh khốc khiến cho một đám Yêu thú Luyện Hư kỳ không nhịn được mà sinh ra hàn ý trong lòng.
“Chẳng lẽ thật sự không có cách nào đánh bại được Xương Thần sao?” Có người thấp giọng lầm bẩm và hoảng loạn.
Cho dù là Luyện Hư kỳ tâm cảnh như bàn thạch nhưng đối mặt với Xương Thần sẽ xuất hiện bất kỳ lúc nào thì cũng sẽ khủng hoảng.
Bạch Thước trầm mặt, một lát sau bà ta mới nói: “Giao tiền bối đã từng nói, muốn hoàn toàn đánh bại được Xương Thần thì chỉ có trở thành Xương Thần, cắn nuốt ngược lại nó.”
Đám thú nghe xong chỉ cảm thấy thế giới này càng thêm ảm đạm tối tăm, tương lai thật xa vời.
Hồ Xá nói: “Nếu nói như vậy thì chẳng phải chúng ta không có cách nào tiêu diệt được Xương Thần sao?”
Cắn nuốt luôn cả Xương Thần ư?
Nói đùa cái gì chứ? Xương Thần có phải linh thạch đâu, làm sao mà nuốt được? Thấy cảm xúc của mọi người đầu trầm xuống, Bạch Thước bông cười nói: “Không cần lo lắng, không có cách nào hoàn toàn tiêu diệt được Xương Thần, nhưng chúng ta có thể đánh bại nó, trấn áp nó.” “Chỉ cần nó bị thương nặng, ta liền có thể trấn áp nó.” Nói xong những lời này, Trấn Yêu Tháp đã xuất hiện bên cạnh bà ta hơi tỏa sáng lấp lóe.
Các thú nghe vậy đều mừng rỡ.
Đầu tiên là tuyệt vọng, cuối cùng lại có hy vọng, đấu chí trong mắt các thú chớp mắt đã sáng lên.
Ánh mắt mọi thú đều sáng lên hy vọng, bọn họ không cần đánh giết Xương Thần, chỉ cần đánh cho Xương Thần bị thương nặng là đủ.
So với đánh giết Xương Thần thì độ khó đã hạ thấp hơn rất nhiều rồi.
“Tốt, nhất định phải để cho Xương Thần biết được sự lợi hại của chúng ta.” Nguyên Bá hét lớn.
“Hừ, Yêu Tộc chúng ta còn chưa đến lượt một quái vật đến giương oai!” Vương Mâu đằng đẳng sát khí, răng nanh sáng lóe lên.
“Bất kể là ai, nơi này là địa bàn của chúng ta, ai dám làm loạn, giết!” Doanh Kỳ cũng đằng đẳng sát khí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận