Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2198: Chương 2198

Chương 2198: Chương 2198Chương 2198: Chương 2198
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Tia chớp đen bao phủ lấy Lữ Thiếu Khanh thành một quả cầu chớp đen thui.
Phía xa xa, các tu sĩ nhìn thấy đầu hít một hơi khí lạnh. “Hắn còn sống sao?”
“Chết rồi chứ?”
“Chắc chắn chất rồi, trước đó chỉ một tia sét nho nhỏ đã có thể khiến một Hóa Thần kỳ biến thành tro tàn, nói gì là nhiều như thế!”
“Nhân loại làm sao có thể bịt được khe hở chứ?” “Ôi, Ma tộc khinh người quá đáng, cố ý dùng thủ đoạn như vậy để ép chết thiên tài nhân tộc chúng ta ư?”
Đám người bàn luận ầm ÿ, ai nấy đầu cảm thấy Lữ Thiếu Khanh chất chắc rồi.
Dù sao thì tia chớp đen kia cũng quá kinh khủng rồi, không ai có thể gánh vác được.
Ngay cả Mộc Vĩnh cũng không nhịn được mà thầm nhủ.
Nhiều sét chớp như thế, có thể còn cặn nữa không? Dù sao đây cũng là đồ hắn cho ta.
Khi mọi người ở đây còn đang bàn tán, quả cầu chớp đen nổ lốp bốp rồi nổ bùm một cái, sau đó biến mất.
Trước mắt mọi người, dường như chớp đen đã biến mất.
Ai tỉnh mắt đều có thể nhìn được rất rõ ràng, chớp đen đã nhập vào trong cơ thể Lữ Thiếu Khanh hết rồi.
“Hắn có thể hấp thu được những tia chớp đen kia!”
“Trời ạI” “Hắn... quả nhiên hắn đặc biệt!”
“Hắn thật sự có thể bịt được khe hở”
“Xem đi, khe hở bắt đầu đóng lại rồi”
Không có chớp đen, khe hở bắt đầu khép lại.
Đám người chấn kinh, nhưng lập tứ cso người kích động lên.
“Quả nhiên hắn có thể bịt được khe hởi”
“Khi chúng ta liều chết ngăn cản quái vật, hắn lại khoanh tay đứng nhìn!”
“Đáng chết, nấu hắn ra tay sớm một chút, bằng hữu của “Đáng chết!”
“Có phải khe hở này là do hắn mở ra không?”
Thấy Lữ Thiếu Khanh thật sự có thể bịt lại khe hở, rất nhiều tu sĩ nhìn sang hắn với ánh mắt khác hẳn.
Vào lúc này, Lữ Thiếu Khanh có tội!
Mộc Vĩnh nghe được rất nhiều lời phần nộ của các tu Sĩ, cười. Kế hoạch của hắn ta đã thành công một nửa.
Khe hở đang dần dần khép lại với tốc độ cực kỳ nhanh, cứ theo tốc độ này thì không đến nửa ngày là có thể bịt được rồi.
Lữ Thiếu Khanh võ vỗ tay, quay lại trước mặt Mộc Vĩnh. Mộc Vĩnh cười vỗ tay: “Vất vả rồi"
“Bước tiếp theo, tiếp tục đi!” Lần này Lữ Thiếu Khanh không từ chối nữa, mà cực kỳ hợp tác: “Được!” Hắn vung tay lên, khe hở hư không xuất hiện, hư không phong bạo vù vù dũng mãnh ào ra.
Không gian xung quanh bắt đầu vặn vẹo.
Lữ Thiếu Khanh phất phất tay với Mộc Vĩnh: “Bái bai, hẹn một trăm năm sau gặp lại!” Thần sắc nhẹ nhõm, giọng nói thư sướng.
Tựa như bằng hữu kể chuyện nhà với nhau vậy ấy.
Mộc Vĩnh còn chưa nói gì đột nhiên nghe thấy có tiếng gầm thét: “Thả.... Thả ta ra!” Mộc Vĩnh nhìn lại thấy Lữ Thiếu Khanh đang khống chế Gia Cát Huân thì tim nhảy thót lên một cái, một suy nghĩ nảy bật ra trong đầu hắn ta. Mẹ nói
Mộc Vĩnh tức giận quát lên: “Để Gia Cát Huân lại!”
Mẹ nó chứ!
Lại tính sai rồi.
Hắn ta vẫn quên Gia Cát Huân.
Dù Tư Mã Hoài và Công Trọng Bằng Thiên bị chém đàu, hắn ta cũng quên luôn cả việc đổi lại Gia Cát Huân.
Muốn trách thì trách dù Gia Cát Huân cũng là tù binh nhưng khác biệt với tù binh của hắn ta nhiều.
Gia Cát Huân cứ đứng bên cạnh Lữ Thiếu Khanh, khiến cho người ta dễ dàng tưởng lầm rằng Gia Cát Huân là người bên phe Lữ Thiếu Khanh.
Bị giết mất hai đệ tử dòng chính của hai gia tộc ẩn thế rồi, hắn ta cũng khó mà giải thích.
Hiện giờ Gia Cát Huần lại bị Lữ Thiếu Khanh mang theo vào trong hư không lang thang, hắn ta càng khó để giải thích với người của gia tộc ẩn thế.
Ghê tởm. Nhân loại hỗn đản đáng chết!
Lữ Thiếu Khanh quay đầu lại cười một cái, hỏi: “Làm gì? Có phải bạn gái của ngươi đâu!” “Bai bai nhé!”
Khi nào quay lại nhất định phải nghĩ cách chơi chết ngươi!
“Đáng chết!”
Mộc Vĩnh gào thét, ra tay với Lữ Thiếu Khanh. Nhưng Kế Ngôn hừ lạnh một tiếng khiến cho Mộc Vĩnh không thể không dừng tay. Mộc Vĩnh lo lắng nói với Công Tôn Truần, Ngao Trường Phong: “Cho người của các ngươi ra tay đi, cản bọn họ lại!”
Nhưng vào đúng lúc này! Graoooo
Một tiếng rống đáng sợ đột nhiên vọng ra từ trong khe hở.
Đất trời rung chuyển, khí tức kinh khủng như đang khuếch tán sự sợ hãi trong trái tim mỗi người.
“Hợp.... Hợp Thể kỳ!”
Có người hét lớn.
Hôm nay chọc phải ổ Hợp Thể kỳ à?
Sắc mặt Mộc Vĩnh cũng thay đổi.
Hắn ta nhìn sang Lữ Thiếu Khanh, khó mà tin nổi.
Một ý niệm nảy ra trong đầu, gia hỏa hỗn đản ghê tởm, hắn đã biết sẽ có quái vật Hợp Thể kỳ xuất hiện sao?
Là trùng hợp hay là trong dự liệu?
Lữ Thiếu Khanh cười ha hả: “Tranh thủ ngăn cản nó đi, đừng để cho nó mở ra khe hở lần nữaf”
Cái này không ai dám cược! Lúc này không ai lo cho Lữ Thiếu Khanh nữa, Hợp Thể kỳ nấp trong bóng tối cũng chỉ có thể đủ để đi đối phó với quái vật Hợp Thể kỳ sắp xuất hiện đầy thôi.
Lữ Thiếu Khanh khống chế Gia Cát Huân cùng Kế Ngôn bước vào giữa hư không. Mộc Vĩnh nhìn khe hở đã bị bịt lại, sắc mặt hết sức khó coI.
Gia Cát Huân bị mang đi, Tư Mã Hoài và Công Trọng Bằng Thiên bị giết, đại biểu của ba gia tộc ẩn thế tại đây coi như toàn quân bị diệt.
Khẳng định sẽ có rất nhiều lời ra tiếng vào.
Khẳng định người bên dưới sẽ có cái nhìn khác vì hắn ta, thậm chí lòng người sẽ dao động.
Về phần các gia tộc ẩn thế, khẳng định họ sẽ tìm hắn ta để gây sự.
Quan hệ với Thánh Địa lại tan tành. Thật sự là gia hỏa vô sỉ hèn hạ.
Trong lòng Mộc Vĩnh hết sức khó chịu.
Trong kế hoạch của hắn ta, Lữ Thiếu Khanh sẽ không dám phản kháng một tí nào, chỉ có thể ngoan ngoãn là theo sự sắp xếp của hắn ta mà bước vào giữa hư không, lang thang năm trăm năm, hoàn toàn không thể lật người nữa.
Ở trong hư không, nguy hiểm trùng điệp, lại không có linh khí. Ở trong hư không, không chết cũng không cách nào tu luyện.
Qua năm trăm năm nữa, hắn ta hoặc là thực lực của người khác sẽ tiến một bước xa, dù Lữ Thiếu Khanh có thể trở về nhưng nửa bước khó đi cũng sẽ không tạo nổi sóng gió gì. Nhưng bị hắn ta uy hiếp chặn đường, Lữ Thiếu Khanh như một con ác lang đang vũng vẫy giãy chết hung hăng cắn lại cho hắn ta hai cái.
Không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng lại đủ buồn nôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận