Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2255: Chương 2255

Chương 2255: Chương 2255Chương 2255: Chương 2255
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Thần long màu trắng tỏa ra khí tức phong mang khiến cho thiên địa dập dờn vô số vết rách.
Nhưng đối mặt với một kiếm này của Kế Ngôn, Hoang thần võ cùng khinh thường, cười lạnh nói: “Sâu kiến!”
Đế Kiếm vung ngang, hung hăng vạch một cái.
Thần long màu trắng rên lên, chớp mắt đã tan làm năm làm bảy.
Kế Ngôn cũng bị thương nặng, máu tươi xông lên cổ họng. Nhưng bóng lưng hắn ta vẫn thẳng tắp, chiến ý trong ánh mắt càng nồng hơn.
“Nhận lẫy cái chết đi!”
Hoang thần lạnh lùng quát một tiếng: “Cho ngươi mở mang tầm mắt một chút xem cái gì gọi là kiếm ý thật sự.” Đế Kiếm vung ra.
Kiếm ý lăng lệ bá đạo mãnh liệt xộc ra.
Kế Ngôn vung kiếm ngăn cản, nhưng chớp mắt đã bị đánh tan, như sóng biển ập tới, chớp mắt Kế Ngôn đã bị đánh bay, biến mất trên bầu trời. “Hừ!”
Hoang thần hừ một tiếng đầy ngạo nghêễ.
Con kiến hôi nho nhỏ cũng dám khiêu chiến thần minh? Sau đó, đôi mắt đỏ kè của nó lộ ra nét tàn nhân nhìn chòng chọc vào đám Tiêu Y nằm dưới đất.
Thần niệm tà ác quét ngang, kinh ngạc hỏi: “Cây ngô đồng nho nhỏ, tốt, rất tốt, vật đại bổ, khặc khặc.”
Cây ngô đồng tê dại, sao lại để mắt tới mình rồi? Cây ngô đồng muốn chạy trốn nhưng hắn không động được.
“Cây ngô đồng nhỏ, dâng bản nguyên của ngươi ra, khặc khặc, ta sẽ cho ngươi được chết một cách thống khoái!” Cây ngô đồng sợ hãi, nhưng cũng có phần nộ.
Hắn chỉ hận mình không có được cái miệng như Lữ Thiếu Khanh, không thể tranh cao thấp vài câu.
Người màu đen cầm Đế Kiếm trong tay lao tới cây ngô đồng, khí tức kinh khủng đã hóa chặt, trấn áp nơi này từ lầu.
Cây ngô đồng không thể động đậy được.
Nhưng mài
Bỗng nhiên, một vòng kiếm quang mang theo kiếm ý sắc bén từ đằng xa giết tới, hung hao lao về phía Hoang thần. Phụt!
Sương mù màu đen xịt ra tựa máu đen.
Kế Ngôn lại xuất hiện, ngăn trước mặt Hoang Thần.
“Sâu kiến!" Hoang thần giận tím mặt, thần niệm như sẫm nổ, thiên địa chấn động.
Nó lại xuất kiếm, kiếm ý sắc bén bá đạo lại lần nữa lao đến tấn công Kế Ngôn.
Kế Ngôn lạnh lùng vung kiếm, kiếm ý sắc bén từ trên Vô Khâu kiếm vung ra.
Hai cỗ kiếm ý sắc bén va chạm, trời đất nhẹ nhõm bị phá vỡ như tờ giấy.
Kế Ngôn lại phun máu tươi bay ra ngoài.
“Không biết tự lượng sức mình!”
Nhìn Kế Ngôn bị đánh bay, sắc mặt cây ngô đồng và Gia Cát Huân đầu khó coi, trong lòng bàng hoàng.
Kế Ngôn không phải đối thủ, còn ai có thể đánh được Hoang thần?
Đột nhiên!
Mặc Quân kiếm hô lớn: “Lão đại!"
Lữ Thiếu Khanh xuất hiện ở đây, sờ sờ trán, lầm bẩm: “Sắc long đáng ghét!”
Sau đó nhìn Kế Ngôn bị đánh bay, Lữ Thiếu Khanh chậc chậc lắc đầu: “Ngươi còn không đi hồ trợ à?”
Cây ngô đồng nói với hắn: “Ngươi còn không đi hồ trợ I2
Trong lòng cây ngô đồng dấy lên vài tia hy vọng, có lẽ Lữ Thiếu Khanh có biện pháp đi. “Giúp cái gì mà giúp? Tự hắn có thể giải quyết.”
Cây ngô đồng ngạc nhiên, tên tiểu tử khốn kiếp này mặc kệ à?
Ngươi không thấy sư huynh của ngươi không đánh lại được đối phương sao? Cây ngô đồng giận dữ: “Ngươi muốn làm gì? Mau mau ra tay đi, cùng hắn ta đahs bại kẻ địch.”
Ngươi không biết ta bị kẻ địch để mắt tới sao?
Ngươi không ra tay giúp phần xử lý nó, kẻ bị xử lý sẽ là ta đấy.
Vừa nghĩ tới cảm giác bị để mát tới mới nãy, cây ngô đồng liền sợ hãi, sống lâu như vậy, trải qua không biết bao nhiêu đại kiếp nhưng đây là lần đầu tiên ông ta cảm thấy rợn tóc gáy như thế này. Khi ấy dù thiên địa có chết, ông ta cũng không có cảm giác này.
Lữ Thiếu Khanh nhìn chằm chằm trận chiến trên trời, nhưng vẫn là câu nói kia: “Không cần ta hỗ trợ, tự huynh ấy có thể giải quyết. “Hắn ta có thể giải quyết?” Cây ngô đồng không tin, Gia Cát Huân cũng không tin. Nàng ta ngồi bệp xuống đất không hề có phong phạm thục nữ, cười lạnh nói: “Khoác lác.”
“Không những cảnh giới không bằng kẻ địch, nga cả kiếm ý cũng không còn, đánh thế nào?” Lữ Thiếu Khanh cười ha hả: “Những lời khác có lẽ sư huynh ta còn không được, nhưng so về kiếm ý, dù đối phương có là Thiên Vương lão tử cũng không bằng.” Người chưa thực sự tiếp xúc hiểu rõ Kế Ngôn căn bản không hiểu rõ về phương diện kiếm đạo Kế Ngôn mạnh cỡ nào.
Tin tưởng vậy sao?
Gia Cát Huân kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn lên, thấy Kế Ngôn lại bay ngược về đằng sau, máu vẩy trời cao. Nhưng chiến ý của hắn ta không hề yếu bớt, ngược lại càng chiến đấu chiến ý càng tràn ra.
Mặc dù không địch lại được Hoang thân, nhưng Kế Ngôn vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực. Chiến ý hừng hực thiêu đốt, dù mấy người Lữ Thiếu Khanh đứng dưới đất cũng có thể cảm nhận được rõ ràng. Cây ngô đồng không nhịn được mà sợ hãi thán phục: “Đây là lần đầu tiên ta gặp được thiên tài thế này.” Thiên tài không chỉ có thiên phú trác tuyệt, mà còn bao hàm cả tính cách bản thân. Người gặp chút ngăn trở liền lùi bước không xứng được gọi là thiên tài.
Thiên tài thật sự là người càng gặp khó khăn ngăn cản càng đánh hăng.
Không có gì phải nghỉ ngờ, Kế Ngôn này là thiên tài, đối diện kẻ địch có mạnh đến đâu hắn ta cũng sẽ không lùi nửa bước.
Ông!
Vô Khâu kiếm lại bật ra, nhẹ nhàng đâm một kiếm.
Trong chốc lát, tựa như một kiếm bổ dọc dòng sông thời gian, khí tức đại đạo bắn ra. Xuyên qua thời gian, vượt qua không gian, mang theo khí tức có thể phá diệt hết thảy giết tới.
Kiếm ý sắc bén cắt chém mọi thứ, dường như muốn hủy diệt toàn bộ thế giới.
Phụt!
Tựa như có tiếng thứ gì bị cắt đứt trong trẻo vang lên bên tai cây ngô đồng, Gia Cát Huân, dường như vào lúc này thiên địa bị chém thành hai nửa.
“Hừ!” Hoang thần đã nhận ra được sự đáng sợ của một kiếm này, ánh mắt nó như nổ tung, màn sương đen lăn lộn quanh thân thể, nó cũng vung Đế Kiếm phản kích. Một kiếm đâm ra, kiếm ý vô tận gào thét xông ra.
Trước Đế Kiếm, không một thứ nào trâu bò hơn nó được tồn tại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận