Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 3286: Tiên Giới con dấu chứng nhận soái ca (length: 6269)

Ba bóng người xuất hiện, đám người kinh hãi qua đi, cũng cảm thấy mừng rỡ.
"Kế Ngôn, Thiếu Khanh!"
"Tiểu Hắc..."
"Thằng nhóc hỗn đản..."
Lữ Thiếu Khanh cùng Kế Ngôn mang theo Tiểu Hắc xuất hiện trước mặt mọi người.
Mọi người vừa mừng vừa sợ, ngoại trừ Ân Minh Ngọc, lúc này Ân Minh Ngọc ngơ ngác, vẻ mặt hoài nghi về cuộc đời.
"Đại sư huynh, nhị sư huynh," Tiêu Y là người đầu tiên xông tới, cười hì hì duỗi hai tay ra ôm Tiểu Hắc vào lòng, "Các ngươi coi như trở về, ta nhớ các ngươi muốn chết đi được..."
"Ồn ào quá," Lữ Thiếu Khanh đánh giá Tiêu Y một lượt, "Ngươi mấy năm nay đi làm gì vậy? Đi ngủ sao?"
"Thực lực một chút tiến bộ cũng không có, ngươi đừng nói quen biết ta, cách xa ta ra một chút..."
Tiêu Y lập tức mắt ngấn nước xích lại gần chỗ Kế Ngôn.
Kế Ngôn ngữ khí nghiêm túc, "Thực lực tiến bộ quá chậm, cho ta viết mười vạn chữ kiểm điểm!"
Tiêu Y lập tức khóc chạy đi tìm Phong Tần, "Tổ sư nương..."
Ân Minh Ngọc thấy dáng vẻ này của Tiêu Y, trong lòng chỉ thấy sảng khoái!
Hừ, đáng đời!
Phục Thái Lương lên tiếng, "Được rồi, đừng vừa gặp mặt đã bắt nạt nha đầu."
"Lần này các ngươi trở về cũng không đi nữa chứ?"
"Không đi," Lữ Thiếu Khanh bình tĩnh nói, "Bọn chúng sắp tới rồi..."
"Cái gì?" Tất cả mọi người biết rõ "bọn chúng" trong miệng Lữ Thiếu Khanh là ai, lập tức quá sợ hãi.
Tinh càng là không dám tin, "Không thể nào, ít nhất còn hơn ngàn năm nữa, bây giờ mới..."
Theo suy đoán của nàng, hiện tại đến một nửa thời gian cũng chưa có.
Quản Vọng tê cả da đầu, "Nhóc con, ngươi đang lừa chúng ta đấy à?"
Ba vị Tiên Đế cùng nhau giáng lâm, nghĩ thôi cũng thấy đáng sợ.
Tiền bối Tinh còn nói ít nhất còn ngàn năm, ngô, thằng nhóc hỗn đản chắc chắn đang làm bộ làm tịch, hù dọa bọn hắn.
Đúng, không sai, nhất định là thằng nhóc hỗn đản có sở thích xấu.
"Mẹ kiếp, đồng hương, ngươi có ý gì?" Lữ Thiếu Khanh không vui, "Mặt ta giống người hay gạt người lắm sao?"
"Ngươi mở to hai mắt ra nhìn kỹ xem, nghiêm túc nhìn mặt ta đi, ngươi thấy cái gì?"
"Có phải thấy chữ thật thà không?"
Nguyệt hừ một tiếng, "Ngươi bớt nói nhảm giật gân ở đây đi, sao lại nhanh như vậy được?"
"Đại ca Tiên Giới nói cho ta biết, còn có thể là giả sao?"
Lữ Thiếu Khanh thở dài một tiếng, "Bất quá nói các ngươi cũng không hiểu, các ngươi chuẩn bị một chút đi, rời khỏi nơi này."
Tiêu Y đã không còn mắt ngấn lệ, lần nữa nhích lại gần, "Đi đâu vậy?"
"Đến một thế giới mới!"
Mọi người còn đang nghi ngờ về "đại ca Tiên Giới" trong lời của Lữ Thiếu Khanh, lại ném ra cái vụ thế giới mới, khiến bọn hắn càng thêm khó hiểu.
Phục Thái Lương hỏi, "Thiếu Khanh, ngươi nói vậy là ý gì?"
Sau khi Lữ Thiếu Khanh trở về, mỗi một sự kiện nói ra đều khiến bọn hắn cảm thấy xa lạ.
Dường như khoảng thời gian Lữ Thiếu Khanh rời đi đã trải qua rất nhiều chuyện, biết rõ rất nhiều bí mật.
"Cái gì, cái gì?" Tiêu Y gấp đến độ lại mắt ngấn nước.
Ghê tởm!
Hai vị sư huynh lại đi chỗ nào ân ái, gặp được việc hay thế?
Không đi cùng, thiệt thòi lớn!
"Ngươi lăn tăn cái gì?" Lữ Thiếu Khanh trừng Tiêu Y một cái, "Kiểm điểm viết xong chưa?"
"Còn nói nhảm nữa, tin hay không ta bắt ngươi viết thêm mười vạn chữ?"
Tiêu Y vội bịt miệng, trốn sau lưng tổ sư nương.
Kỳ lạ, sau khi hai vị sư huynh trở về đều táo bạo như vậy.
Chẳng lẽ không được thỏa mãn sao?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Sự hiếu kỳ như một con mèo nhỏ trong lòng nàng không ngừng cào, khiến nàng ngứa ngáy khó chịu.
"A da, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Sư thúc, ta biết mà..."
Một giọng nói kéo Tiêu Y trở lại, Tiêu Y thấy ánh mắt trong trẻo của Tiểu Hắc trong ngực, vẻ mặt cười hì hì, lập tức vui mừng quá đỗi.
"Đúng đó, Tiểu Hắc, ngươi cũng đi cùng mà, nhanh nói cho sư thúc nghe, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Tiểu Hắc cũng đại khái nói một chút sự tình.
Chủ yếu là liên quan tới ý thức của Tiên Giới, còn chuyện phụ nữ, Lữ Thiếu Khanh bảo nàng không được nhắc tới, nàng cũng không nói.
Nhưng những chuyện Tiểu Hắc nói ra đều khiến mọi người cảm thấy như đang nghe truyện cổ tích.
Tiên Giới có ý thức?
Tìm đến Lữ Thiếu Khanh uỷ thác?
Sau khi mọi người nghe xong, đều kinh ngạc nhìn Lữ Thiếu Khanh, đầu óc có chút rối bời, tin tức quá mức lạ lẫm, bọn họ cần chút thời gian để tiêu hóa.
Còn Ân Minh Ngọc, sau khi kinh ngạc, lại cảm thấy trời đất như sụp đổ.
Sao lại trùng hợp thế này?
Rốt cuộc mình phải làm gì mới có thể gột rửa cái danh hiệu "miệng quạ đen" này đây?
"Thiếu Khanh, Tiểu Hắc nói là thật sao?" Phong Tần là người đầu tiên lên tiếng, "Chuyện này có nguy hiểm không?"
Là người lớn tuổi, khi gặp chuyện, điều lo lắng nhất vẫn là sự an toàn của lớp trẻ.
Về phần có lợi hay không thì để sau.
Lữ Thiếu Khanh mỉm cười, "Yên tâm, không có nguy hiểm."
Quản Vọng trong lòng thầm gật đầu, quả nhiên là nhân vật chính, được thiên địa thừa nhận.
Nguyệt cau mày, ánh mắt nghi ngờ, "Sao nó lại tìm ngươi?"
Tiên Giới bị mù sao?
Không sợ nhờ nhầm người à?
Nguyệt và Tinh đi theo Tiên Đế, đương nhiên biết rõ thế giới có ý thức, nhưng các nàng cũng chưa từng thấy ý thức thế giới bao giờ.
Không ngờ Lữ Thiếu Khanh lại có thể được Tiên Giới thừa nhận.
"Ta cũng không biết," Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, tự tin nói, "Ta đoán, là vì cảm thấy ta đẹp trai đấy!"
"Ngô, được Tiên Giới tự mình công nhận là soái ca, ta xem về sau ai còn dám nói ta xấu nữa?"
Đám người: ...
"Má," thấy bộ dạng tiểu Lão Hương thế này, Quản Vọng nhịn không được chửi thề, "Ngươi có thể khiêm tốn một chút không?"
"Ta rất khiêm tốn mà," Lữ Thiếu Khanh cười đắc ý, "Ta cũng muốn kín đáo thôi, nhưng không có cách nào..."
"Mẹ nó!" Quản Vọng đã im lặng.
Da mặt thằng nhóc tiểu Lão Hương này đã dày đến không ai đục thủng được.
Tiên Đế tới cũng không xong!
"Thiếu Khanh," Phục Thái Lương hỏi, "Ngươi nói thế giới mới ở đâu?"
Chủ đề quay trở lại quỹ đạo, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào Lữ Thiếu Khanh.
Tinh nói, "Bên ngoài Tiên Giới, còn có thế giới khác sao?"
"Bất quá, dù có, nhưng cũng không thoát được nó..."
Vừa nói, một bên chỉ lên trời...
Bạn cần đăng nhập để bình luận