Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 3222: Sợ chết a, còn có thể sợ cái gì? (length: 6633)

Giọng Mộc Vĩnh rất nhẹ, như mặt hồ tĩnh lặng, không gợn sóng.
Nhưng lại khiến Giang Văn Huyền trong lòng kinh hãi tột độ, cảm giác da đầu tê dại.
Nhìn bóng lưng Mộc Vĩnh, hắn sinh lòng kiêng kị sâu sắc.
Chủ động dẫn dụ quái vật Đọa Thần tới, nếu không ngăn nổi quái vật Đọa Thần, Cửu An thành sẽ bị hủy diệt, đến lúc đó, hơn ngàn vạn tu sĩ Cửu An thành sẽ chết thảm.
Chỉ nghĩ đến cảnh Cửu An thành bị phát hiện, bị tấn công, máu chảy thành sông, Giang Văn Huyền đã không kìm được run rẩy.
Có một thoáng, hắn muốn từ bỏ ý niệm báo thù.
Dường như sau lưng Mộc Vĩnh mọc mắt, biết rõ Giang Văn Huyền đang nghĩ gì.
Giọng hắn nhàn nhạt vang lên, "Sao? Muốn từ bỏ?"
Giang Văn Huyền giằng xé trong lòng, "Đại nhân, ta..."
Mộc Vĩnh tiếp lời, "Cũng đúng, hắn đã quên ngươi rồi, thôi, nếu ngươi đã buông bỏ, ta cũng không ép."
Mộc Vĩnh khiến Giang Văn Huyền ngay lập tức nghĩ đến thái độ Lữ Thiếu Khanh đối với hắn vừa rồi.
Hờ hững không đoái hoài, đã quên mất hắn là kẻ thù, không hề coi hắn ra gì, khinh thị trắng trợn.
Cơn giận của Giang Văn Huyền bùng lên trong chớp mắt, hai mắt đỏ ngầu.
Nỗi nhục này còn khó chịu hơn gấp trăm lần so với bị giết.
Thù này không thể không báo!
Giang Văn Huyền gầm nhẹ, "Mọi sự nghe theo đại nhân phân phó..."
...
"Chết, tỷ tỷ..." Lữ Thiếu Khanh tìm đến nữ nhân, mong chờ nhìn nàng, "Ngươi nói giờ nên làm gì?"
"Trời sắp sập rồi..."
Nữ nhân lơ lửng trên nắp quan tài, từ trên cao nhìn xuống, lặng lẽ quan sát Lữ Thiếu Khanh.
Vẻ mặt của Lữ Thiếu Khanh lúc này giống như kẻ tham sống sợ chết.
Thực tế, nữ nhân hiểu rõ Lữ Thiếu Khanh biết, Lữ Thiếu Khanh lo lắng cho sư muội, tổ sư và những người thân cận của hắn.
Trước kia, cảm thấy có thể dựa vào Xuyên Giới bàn để quay về, nên tỏ ra không chút áp lực.
Bây giờ, biết rõ Tiên Giới bị vây hãm, hắn mới cảm nhận được áp lực.
Hắn lo lắng đến khi gặp Tiên Đế, bản thân không có chút khả năng bảo vệ sư muội cùng những người thân này.
Nhưng tiểu hỗn trướng này luôn giấu mọi chuyện trong lòng, không bao giờ chủ động nói ra.
Nhìn Lữ Thiếu Khanh, tận đáy mắt nữ nhân ánh lên vẻ vui mừng.
Tiểu hỗn trướng này bên ngoài thì hay khiến người ta tức giận, cũng thường xuyên chọc nàng tức đến muốn sống dở chết dở.
Nhưng bản chất con người vẫn được.
Trọng tình nghĩa, không sợ sinh tử, phẩm cách cao thượng hơn nhiều người.
Chỉ là tính cách quá mức bướng bỉnh, làm người ta rất đau đầu, dễ tăng huyết áp.
"Móa, ngươi nói gì đi!" Lữ Thiếu Khanh thấy nữ nhân im lặng, cứ nhìn mình, không vui, "Ngươi chẳng phải còn sống sao? Chẳng lẽ lại chết rồi?"
"Đừng mà, tuyệt đối đừng chết nữa..."
Hừ, xem ra ngươi còn có chút lương tâm.
Trong lòng nữ nhân hừ lạnh một tiếng.
Nhưng chưa kịp cao hứng, Lữ Thiếu Khanh lại tiếp lời, "Ngươi sống thì tốt hơn chết, ngươi chết rồi, ta đâu còn tiên thạch linh thạch cho ngươi nữa."
"Coi như ngươi có chết, ngươi cũng phải đưa hết tiên thạch linh thạch cho ta..."
Ghê tởm!
Nữ nhân giận tím người.
Không nói hai lời, nàng vung tay đánh bay Lữ Thiếu Khanh.
"Ngao..."
Lữ Thiếu Khanh xoa mông chạy về từ xa, gầm lên giận dữ, "Ngươi muốn làm gì?"
"Thật dễ nói chuyện khó lắm sao?"
Trán nữ nhân nổi gân xanh, có chút muốn đánh cho hắn thêm một cái.
Thật dễ nói chuyện?
Rốt cuộc là ai không chịu dễ nói chuyện chứ?
Nữ nhân thầm nghiến răng, quát, "Ngươi còn nói nhảm nữa thử xem?"
"Còn nói nhảm nữa là cút ra ngoài ngay cho ta!"
"Móa!" Lữ Thiếu Khanh bĩu môi, khó chịu nói, "Quyền hành cẩu, có gì đặc biệt hơn người?"
Nữ nhân không thể nhịn thêm được, không nói hai lời đá văng Lữ Thiếu Khanh ra ngoài.
"Móa!" Lữ Thiếu Khanh chạy vào, vừa định mắng người, nữ nhân trợn mắt nhìn hắn.
Lữ Thiếu Khanh lập tức cười hề hề, "Được rồi, đùa giỡn xong rồi, nói chính sự đi."
"Tỷ tỷ, ngươi nói xem, giờ nên làm gì?"
"Không biết!" Nữ nhân lạnh lùng buông một câu.
Lữ Thiếu Khanh nghe xong, suýt chút nữa thì nhảy dựng lên chửi đổng, nhưng cuối cùng vẫn cố nhịn, hắn nghiến răng, "Tỷ tỷ, đây là chuyện do ngươi gây ra, ngươi đừng hòng phủi tay."
Nữ nhân lại thấy tức, là ngươi làm ra chuyện, còn đổ thừa cho ta?
Nhưng nữ nhân không thèm cãi với Lữ Thiếu Khanh, cãi, Lữ Thiếu Khanh ngụy biện cả đống, đã vậy còn dễ khiến người ta tức thêm.
Không đáng!
Nữ nhân hít sâu một hơi, không có ý định tranh cãi với Lữ Thiếu Khanh, thu lại cảm xúc rồi, mới lạnh lùng nói, "Đánh bại kẻ địch, tự nhiên có thể rời đi."
Nói xong, nữ nhân phát hiện Lữ Thiếu Khanh dùng ánh mắt nhìn thằng ngốc để nhìn mình, lập tức nổi giận, "Ngươi nhìn cái gì?"
Lữ Thiếu Khanh thở dài, lắc đầu, "Tỷ tỷ, ngươi nghĩ ra cách khác đi, cách này không đáng tin!"
"Đến lúc đó có thể đối đầu với Ngũ Đao Lưu, đánh kiểu gì?"
"Van cầu ngươi, đừng đùa nữa, trái tim nhỏ yếu ớt của ta không chịu được đâu..."
"Ngoài cách đó ra, không còn cách nào khác." Nữ nhân giọng lạnh lùng nói, "Ngươi sợ cái gì?"
Ta chọn trúng ngươi, chẳng phải là thấy được tiềm năng của ngươi và chờ ngươi đi giúp ta báo thù sao?
"Sợ chết chứ còn sợ gì nữa?" Lữ Thiếu Khanh tiếp tục dùng ánh mắt nhìn thằng ngốc nhìn nữ nhân.
"Ngươi mạnh như vậy còn bị đánh thành ma quỷ, ta yếu như vậy, đến lúc đó một bàn tay cũng có thể đập ta thành cám bã, đánh đấm kiểu gì?"
Lữ Thiếu Khanh càng nói càng bực, quãng thời gian này thật quá khó chịu.
Ta mà chết là thật sự chết rồi, sẽ không có xuyên không gì nữa, ai mà không sợ?
Mặc dù biết Lữ Thiếu Khanh nói những lời này không thật lòng, nhưng nữ nhân nghe xong liền muốn đánh người.
Nữ nhân rất giận trong lòng, tức tối nói, "Không còn cách nào khác, ngươi sợ chết cũng vô dụng."
"Ngươi rảnh thì cút ra ngoài cho ta!"
Nhìn Lữ Thiếu Khanh liền thấy tức, nữ nhân sợ mình tức đến thổ huyết mất.
"Đừng mà," Lữ Thiếu Khanh vội kêu lên, "Có việc, có việc."
"Ngươi có thể cho ta biết chuyện gì đã xảy ra với mảnh vỡ thiên đạo không?"
Nghe vậy, nữ nhân ngẩn ra.
Phát hiện ra đây mới là mục đích thực sự của Lữ Thiếu Khanh lần này.
Trong lòng nữ nhân có chút nghi hoặc, "Ngươi muốn hỏi cái gì?"
Lữ Thiếu Khanh bĩu môi, "Chẳng phải ngươi nói ta lớn lên, không đúng, thiên đạo là kẻ thù sao?"
"Cho nên, ta phải hỏi mảnh vỡ này rốt cuộc là sao, còn dùng được không..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận