Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1459: Ta không có hứng thú với linh thạch

Chương 1459: Ta không có hứng thú với linh thạchChương 1459: Ta không có hứng thú với linh thạch
Lữ Thiếu Khanh cười rất tiện, chỉ vào Công Tôn Liệt, nói với Giản Bắc: "Hay ngươi hỏi hắn ta thử xem hắn ta có tin không?"
Công Tôn Liệt lạnh lùng không tỏ thái độ gì, ánh mắt hơi lấp lóe, Giản Băng vừa nhìn là biết hắn ta không tin mình không có liên quan gì tới Lữ Thiếu Khanh.
Công Tôn Liệt là người có lòng dạ sâu nhất trong thế hệ trẻ tuổi của năm nhà ba phái.
Giản Bắc cũng chẳng muốn giải thích với Công Tôn Liệt nữa, mà hỏi thẳng Lữ Thiếu Khanh: "Đại ca, huynh mang hắn ta về đây làm gì?"
Công Tôn Liệt cũng nhìn chằm chăm vào Lữ Thiếu khanh. Hắn ta cũng rất tò mò, không biết Lữ Thiếu Khanh muốn làm gì mình.
"Nói rồi, ta muốn kết giao bằng hữu với Công Tôn huynh." Lữ Thiếu Khanh nhắc lại lời lúc trước đã nói với Ngao Đức.
Giản Bắc là người đầu tiên không tin: "Đại ca, huynh chớ giả bộ nữa, lời này của huynh đến trẻ con lên ba cũng không tin"
Lữ Thiếu Khanh nói: "Không tin sao?"
"Ta chân thành như thế mà các ngươi lại không tin?"
Công Tôn Liệt lạnh lùng nói: "Bớt ở đây giả mù sa mưa đi. Có ý đồ gì ngươi cứ nói thẳng!"
Lữ Thiếu Khanh ngửa mặt lên trời thở dài: "Ta là thật tâm muốn kết giao bằng hữu, nếu không ta đem ngươi về làm gì?"
"Thật đấy, Công Tôn huynh, chúng ta kết giao bằng hữu đi. Ta không phải loại sẽ bán đứng bằng hữu như Ngao Đức kia."
Nhắc đến Ngao Đức, sắc mặt Công Tôn Liệt rất khó coi.
Mặc dù hắn ta muốn tặng cho Ngao Đức một nhân tình nên mới ra giúp một chút, kết quả là Ngao Đức lại trở tay bán đứng mình luôn
Mặc dù không tính là bằng hữu tốt nhất, nhưng ít nhiều hắn ta và Ngao Đức cũng có chút giao tình, nhưng vào hôm nay, chút giao tình này không đáng một đồng.
"Ngươi ra giúp Ngao Đức một tay, Ngao Đức lại đâm sau lưng ngươi, chẳng những ngươi bị mất mặt mà cả Công Tôn gia cũng bị mất mặt. Ngươi có tin không? Ngày mai, ngươi sẽ lên trang bìa, trở thành trò cười cho mọi người?"
Lữ Thiếu Khanh lấy Thiên Cơ bài ra ve vẩy nhắc nhở Công Tôn Liệt.
Được nhắc nhở như vậy, trong lòng Công Tôn Liệt đã sinh ra sát ý với Ngao Đức.
Hắn ta là một người có tâm cơ, cũng tự cao tự đại.
Vừa nghĩ đến chuyện mình trở thành trò cười, Công Tôn Liệt không thể khống chế nổi sát ý nữa.
Ngay cả Giản Bắc, Giản Nam bên cạnh cũng cảm nhận được sát ý của hắn ta.
Lữ Thiếu Khanh không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Công Tôn Liệt. Hắn rất hài lòng với phản ứng của Công Tôn Liệt. Ngay từ một khắc Công Tôn Liệt xuất hiện, Lữ Thiếu Khanh đã ngửi được khí tức của đồng loại.
Có thể ẩn giấu bản thân tốt đến vậy, lòng dạ thâm sâu vượt xa người khác.
Mà loại người như Công Tôn Liệt đây mà bị người ta bán, cừu hận trong lòng cũng vượt xa người thường.
Lữ Thiếu Khanh cho rằng, nếu bây giờ để cho Công Tôn Liệt ở riêng với Ngao Đức mà không có người ngoài, chắc chắn Công Tôn Liệt sẽ đánh cho Ngao Đức một trận tê người.
Thấy thuốc đã ngấm đủ, Lữ Thiếu Khanh lại tiếp tục nói: "Giữa ta và Ngao Đức chắc chắn không thể giảng hòa."
"Đại danh của năm nhà ba phái như sấm bên tai, ta thật sự sợ, không đắc tội nổi."
Hắn vừa nói vậy, dù là Giản Bắc, Giản Nam, hay Công Tôn Liệt đêu không nhịn được mà liếc sang một cái.
Ngươi sợ sao?
Ngươi không đắc tội nổi sao?
Ngươi xem lại từng chuyện ngươi làm đi, nào có tí dáng vẻ sợ hãi nào?
Công Tôn Liệt nghe tới đây cũng mơ hồ đoán được ý tứ của Lữ Thiếu Khanh: "Ngươi muốn để ta giúp ngươi đối phó với Ngao Đức?"
Lữ Thiếu Khanh khoát khoát tay: "Không có, oan gia nên giải không nên kết, ta không có ý định nhờ Công Tôn huynh ngươi đối phó với hắn ta."
"Tất cả mọi người đều là năm nhà ba phái, đồng khí liên chi, không thể vì người ngoài là ta mà phá hỏng tình cảm của các ngươi, phải không?"
Lần này Công Tôn Liệt cũng khong hiểu nổi nữa rồi. Hắn ta cảm giác đầu mình không theo kịp Lữ Thiếu Khanh, chỉ có thể hỏi lại câu hỏi lúc trước: "Ngươi đưa ta tới đây là muốn làm gì?"
"Kết giao bằng hữu!" Lữ Thiếu Khanh vẫn trả lời y vậy.
Công Tôn Liệt càng không hiểu. Nhưng nghĩ một lát, hắn ta mới chậm rãi nói: "Được, ngươi thả ta ra, sau này chúng ta sẽ là bằng hữu."
"Ở Trung Châu này, ta sẽ không làm phiền ngươi nữa."
Hiện tại hắn ta đang ở trong tay Lữ Thiếu Khanh, cúi đầu một tí cũng không mất mặt.
"Thả ngươi cũng được, nhưng ta cần chút đồ."
Giản Bắc kinh ngạc hô lên: "Đại ca, không phải huynh lại định dọa dẫm bắt chẹt đòi linh thạch chứ?" "Nào có!" Lữ Thiếu Khanh muốn cho Giản Bắc một cước: "Ta là loại người như thế sao?"
"Hiện giờ ta không có hứng thú với linh thạch."
Đầu Giản Bắc bên cạnh muốn bốc khói luôn rồi, hắn ta cũng bị Lữ Thiếu Khanh là cho hồ đồ.
"Đại ca, vậy huynh muốn gì?"
Gia hả ngươi đổi tính rồi à?
"Ta muốn lệnh bài thệ ước, cho ta một cái đi!"
Cộp. Giản Bắc run lên hai lần, lại lần nữa ngã đập đầu xuống đất, lại lồm cồm bò dậy gào lên: "Đại ca, thà huynh đòi hắn ta linh thạch còn hơn!"
Công Tôn Liệt nhìn Lữ Thiếu Khanh như nhìn thằng ngốc.
"Ngươi cho rằng lệnh bài thệ ước là cái gì?"
"Muốn à? Nằm mơi"
Giản Bắc tiếp tục gào thét. Lúc này hắn ta không gào thét trong lòng sẽ không thoải mái.
"Đây là "không dám đắc tội với năm nhà ba phái" mà ngươi nói à?"
Ánh mắt Công Tôn Liệt lại càng lạnh lẽo vô cùng. Cái gọi là kết giao bằng hữu đều là giả.
Lữ Thiếu Khanh thản nhiên nói: "Ta biết lệnh bài thệ ước rất trân quý, nhưng †a có thể thề với ngươi, ta chỉ dùng nó để đối phó với Ngao gia."
"Dù sao thì bây giờ ta cũng đã đắc tội với Ngao gia rồi, cần phải có một thứ đồ nào đó đủ sức mạnh bên mình."
Nói vậy còn nghe được.
Nhưng Công Tôn Liệt làm sao đồng ý được, dù gia chủ là cha của hăắn ta đi nữa.
Hắn ta hừ một tiếng: "Ngươi đừng có nằm sỉ nói mộng. Lệnh bài thệ ước à? Không có cửa đâu mà bàn!"
"Không sao, dù sao ta cũng không có ý định bàn bạc với ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận