Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1487: Phái người đi ngăn cửa (tt)

Chương 1487: Phái người đi ngăn cửa (tt)Chương 1487: Phái người đi ngăn cửa (tt)
Nhưng so với Kế Ngôn, Tiêu Y, Giản Bắc cảm thấy mình quá yếu, không phải tuyệt thế thiên tài, mà là cứt chó thiên tài.
Tiêu Y hoàn tất đột phá, soạt một tiếng, xẹt qua bầu trời, sau đó rơi xuống.
Tiêu Y vừa chạy tới vừa kêu lên: "Nhị sư huynh, Nhị sư huynh."
Giống như một muội muội lâu lắm không gặp nên về nhà tìm kiếm ca ca.
Lữ Thiếu Khanh nằm trên tàng cây, nhìn Thiên Cơ Bài trong tay, uể oải, tựa như không nghe thấy tiếng gọi của Tiêu Y, nửa ngày không có chút động tĩnh.
"Hắc hắc, Nhị sư huynh, ta đột phá."
Tiêu Y cười đến rất vui vẻ, trong khoảng thời gian ngắn lại đột phá.
Điều này có nghĩa nàng không bị hai vị sư huynh bỏ lại, nàng vẫn có thể đi theo sau hai vị sư huynh.
Đây mới là nguyên nhân khiến nàng Vui vẻ.
Lữ Thiếu Khanh lườm nàng một cái: "Ồn ào quá."
"Đi sang một bên!"
Giản Bắc chạy tới lập tức cạn lời, sư muội thiên tài thế này để ở đâu cũng đều là bảo bối, bất kỳ ai cũng đều sẽ thương yêu mới đúng.
Nhưng ở chỗ Lữ Thiếu Khanh có thể thấy là không hề có chút yêu mến nào, nếu không bị ghét bỏ thì cũng bị ăn cốc.
Tiêu Y không tức giận, Nhị sư huynh như vậy mới là Nhị sư huynh bình thường. Nàng vẫy tay: "Tiểu Hắc, xuống đây!"
Tiểu Hắc mở to mắt, vèo một tiếng bay xuống, sau đó ngoan ngoãn nằm trên đầu Tiêu Y, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng, vẫn là tổ chim dễ chịu.
Tiêu Y ôm đại Bạch, cười hì hì hỏi Lữ Thiếu Khanh: "Nhị sư huynh, mấy ngày nay ta bế quan có chuyện gì vui xảy ra không?"
"Thế nào gọi là có chuyện gì vui?" Lữ Thiếu Khanh giáo huấn nói: "Thân là tu sĩ thì phải cố gắng tu hành, đừng cả ngày nghĩ đến chơi."
"Tu hành giống như đi ngược dòng nước, không tiến tức lùi, biết hay không?”
Giản Bắc nhịn không được, châm chọc: "Đại ca, ta thấy là ngươi không biết đấy."
"Mấy ngày nay ngươi từng tu luyện sao?"
Giản Bắc liên tục châm chọc, đúng là không hợp thói thường, ngươi cả ngày chẳng hề tu luyện, ngươi nói mấy lời này không cảm thấy ngại à?
"Thiên tài không cần tu luyện, ngươi biết cái gì?"
Lúc này, Giản Nam cũng chậm rãi từ bên ngoài đi tới, ánh mắt nàng ta kinh nghỉ bất định đánh giá Tiêu Y.
Tiêu Y đột phá nàng ta cũng cảm nhận được, thậm chí mắt thấy toàn bộ quá trình.
Đúng như Giản Bắc nói cho nàng ta biết, quá trình đột phá rất khác với những người khác.
Thứ nhất tốc độ đột phá nhanh hơn so với người bình thường, thứ hai cần có linh khí cực kỳ to lớn. Tai nghe chưa chắc đã cảm nhận được gì, nhưng tận mắt nhìn thấy thì đả kích rất lớn.
Nó hoàn toàn thay đổi thế giới quan của nàng ta.
Giản Nam dường như hiểu ra, vì sao Giản Bắc muốn nàng ta đi theo Lữ Thiếu Khanh, để Lữ Thiếu Khanh giúp nàng ta nghĩ cách đột phá.
Giờ Tiêu Y mới bao nhiêu tuổi?
Cho dù tu luyện từ trong bụng mẹ thì tốc độ đột phá này cũng quá kinh thế hãi tục.
Cho nên, Giản Nam cũng tin tưởng, Tiêu Y đột phá nhanh như vậy, sư môn của nàng chắc chắn có cách đặc biệt.
"Đến đây, Nam cô nương, đến pha trà cho ta."
Lữ Thiếu Khanh mở miệng. Nếu như là bình thường, Giản Nam khẳng định không vui, coi như đi làm, cũng mặt mũi tràn đầy không tình nguyện, mang theo oán khi nông đậm.
Mà bây giờ, Giản Nam lại ngoan ngoãn đi làm.
Sau khi Lữ Thiếu Khanh nhấp một miếng, trà này hơi không giống bình thường, ừm, linh đậu cũng lột bóng loáng mượt mà, hắn nhìn thoáng qua Giản Nam, trên mặt tăng thêm vẻ tươi cười.
Tiêu Y cười hì hì cùng Giản Nam bóc linh đậu, ngoại trừ cho Lữ Thiếu Khanh ăn, còn phải cho ba con linh sủng ăn.
Giản Bắc lại gần, hắn ta rất hiếu kì, những linh đậu này đều là linh đậu bình thường, đối với người bình thường mà nói, ăn những linh đậu này có thể giúp tố chất cơ thể của bọn hắn gia tăng trên phạm vi lớn.
Nhưng đối với tu sĩ mà nói, cho dù là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, có ăn nhiều đến mấy, gia tăng tu vi đều cực kỳ bé nhỏ.
Nhưng mà chẳng những Lữ Thiếu Khanh ăn say sưa ngon lành, ngay cả ba con linh sủng cũng ăn đến đắc ý, giống như mỹ vị khó kiếm.
Giản Bắc không rõ: "Đại ca, ngươi ăn những linh đậu này có tác dụng gì sao?"
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, tựa như vô tình hay cố ý nhìn thoáng qua Giản Nam: "Cho dù là ăn, hay là lột, cái quan trọng là quá trình, kết quả như thế nào không quan trọng, quan trọng là quá trình."
"Đương nhiên, dạng trâu gặm mẫu đơn như ngươi thì không hiểu đâu, có giải thích cũng không thể hiểu rõ được."
Giản Bắc lập tức bĩu môi: "Thôi đi, đại ca, ngươi khoác lác quá, chỉ ăn chút linh đậu thôi, có thể vũ hóa phi tiên hay sao?"
Sau đó hắn ta lại nói với Tiêu Y: "Tiêu muội muội, loại hành vi này của muội là đang cổ vũ cho sự lười biếng của Nhị sư huynh muội đấy."
Tiêu Y không cho Giản Bắc sắc mặt tốt, nói đúng hơn, nàng không cho thế hệ trẻ tuổi Trung Châu giới tính nam sắc mặt tốt, ai nấy đều là những tên tự đại, cuồng ngạo.
Tiêu Y không chút nể mặt Giản Bắc: "Bình thường người muốn lột linh đậu cho Nhị sư huynh ta cũng không đủ tư cách đâu. Cách xa ta một chút, đám đàn ông Trung Châu các ngươi đều là những gã bỉ ổi."
Giản Bắc không vui, nam nhân Trung Châu ta làm gì trêu chọc ngươi sao?
"Nam nhân Trung Châu ai nấy đều khiêm tốn hữu lễ, cần cù chăm chú, ai bỉ ổn?
"Hừ, mấy gã nam nhân Trung Châu bỉ ổi các ngươi nhìn thấy nữ nhân đều nổi cơn háo sắc, bất chấp tất cả nhào tới."
Tiêu Y vừa đến Trung Châu liền gặp mấy người Mị Phi náo loạn mâu thuẫn, khiến nàng không có bất kỳ hảo cảm nào đối với Mị Phi và Công Tôn Khanh, Cảnh Trường Hoành.
Cho nên trong mắt nàng, hai người Công Tôn Khanh, Cảnh Trường Hoành là đại diện cho nam nhân Trung Châu, nịnh hót, bỉ ổi.
Giản Bắc kinh ngạc, ai như vậy chứ?
Hẳn ta vội vàng giải thích giúp nam nhân Trung Châu nhà mình, hắn ta quát: "Lời này muội nói sai rồi, những thanh niên trẻ tuổi chúng ta một lòng chỉ muốn tu luyện mạnh lên, căn bản sẽ không trầm mê tình cảm nam nữ"
Bạn cần đăng nhập để bình luận