Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2176: Chương 2176

Chương 2176: Chương 2176Chương 2176: Chương 2176
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Lại là trầm mặc một hồi, tiểu đệ Tử Quỷ mới mở miệng: “Không giảm giá được!”
“Vãi, không giảm giá được?” Lữ Thiếu Khanh nổi giận: “Ngươi coi ta là kẻ ngu à?” Làm bộ lại định ngồi xuống. Tiểu đệ Tử Quỷ phải giải thích một chút: “Thực lực của ngươi tăng lên, linh lực cần có cũng khổng lồ hơn.”
Hai mươi vạn viên linh thạch đổi thời gian một tháng, đặt ở đầu cũng là một dĩa bánh cực lớn. Nhưng Lữ Thiếu Khanh lại không hài lòng, tiết kiệm mới là kế lâu dài, giờ giá đã cao như vậy sau này biết phải làm sao?
Đến Hợp Thể kỳ không phải là nó sẽ đòi một trăm vạn viên linh thạch à?
Thật sự coi linh thạch là đồ ăn vặt à?
“Mười vạn một tháng!” Lữ Thiếu Khanh một lần nữa đưa ra điều kiện của mình: “Mãi mãi giữ cái giá này!”
“Không được!” Tiểu đệ Tử Quỷ dứt khoát từ chối. “Ta thấy ngươi không có chút thành ý nào.” Lữ Thiếu Khanh mặc kệ, đặt mông ngồi xuống.
Thời khắc mấu chốt, giọng nói tiểu đệ Tử Quỷ kịp thời vang lên: “Một tháng mười vạn, có thể cho ngươi một trăm năm thời gian.”
Lữ Thiếu Khanh dừng lại, lấy một tư thế đi j¡ nhìn chằm chằm quan tài.
“Ngươi nói thật chứ?”
“Thật, nhưng chỉ sử dụng một lần duy nhất là hết.”
Một trăm năm, cũng tức là một trăm hai chục triệu.
Cho dù song phi cũng hai trăm bốn chục triệu.
Cái giá này một trăm năm, có lời.
Lữ Thiếu Khanh còn tiếp tục tranh thủ thêm mấy phần: “Một trăm năm, theo giai đoạn đi.”
Tu luyện một trăm năm, hơi dài, hắn chưa từng thử bao giờ.
“Không đồng ý thì thôi.” Tiểu đệ Tử Quỷ thái độ kiên quyết: “Ngươi có thể thử ngồi xem.” “Cái khác thì sao? Không tặng thêm vài môn công pháp gì
| AM
“Cút!"
Tiểu đệ Tử Quỷ không chịu nổi, một cỗ sức mạnh vọt đến, Lữ Thiếu Khanh bị đá ra. “Ai, được rồi.” Lữ Thiếu Khanh đứng lên, phủi mông một cái: “Cứ như vậy đi.”
“Coi như ngươi biết làm ăn, không bắt ta cúi đầu thì đá ta ra ngoài, ta không hủy giường của ngươi họ ta viết ngược đấy!”
Tuy không còn mấy trăm triệu linh thạch nhưng cũng tranh thủ được một trăm năm giá ưu đãi, tính ra cũng coi như tiết kiệm được khoảng hai trăm triệu.
Trong lòng ít nhiều cũng dễ chịu hơn một chút.
Tuy nhiên!
“AI.”
Lữ Thiếu Khanh yếu ớt thở dài: “Phân khó ăn, linh thạch khó kiếm.”
Lắc đầu, một cái thoáng hiện đi ra phía ngoài.
Tiêu Y bọn hắn vẫn chưa về, Lữ Thiếu Khanh cũng vui vẻ hưởng thụ thanh tĩnh, một lần nữa nằm trên thân cây. Nhưng cho dù như vậy, Lữ Thiếu Khanh cũng không có quá nhiều thời gian thanh tịnh.
Ngày thứ hai Gia Cát Huần liên cùng Tư Mã Hoài cùng Công Trọng Bằng Thiên đã tới tìm Lữ Thiếu Khanh.
^, hai người các ngươi khôi phục nhanh như vậy sao?” Lữ Thiếu Khanh không kìm được tán thưởng: “Thể chất ma tộc quả thật không tệ, tốt hơn nhân tộc rất nhiều.”
Sắc mặt hai người Tư Mã Hoài và Công Trọng Bằng Thiên muốn bao nhiêu khó coi có bấy nhiêu khó coi.
“Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”
“Xem lời các ngươi nói này.” Lữ Thiếu Khanh ngồi trên chạc cây, ở trên cao nhìn xuống, cười híp mắt nói: “Cái gì mà ta muốn thế nào?” “Nên nói là Mộc Vĩnh muốn thế nào.”
Lữ Thiếu Khanh nói với ba người Gia Cát Huân: “Các ngươi tốt xấu gì cũng là người của gia tộc ẩn thế người, vì cọng lông già mà phải làm chó cho Mộc Vĩnh chứ?” “Không phải nói gia tộc ẩn thế không sợ thánh địa sao?” Công Trọng Bằng Thiên lạnh lùng nói: “Gia tộc ẩn thế chúng ta làm thế nào, không tới phiên ngươi đến chỉ trỏ.” Lữ Thiếu Khanh gật đầu: “Vậy cũng đúng, các ngươi muốn đi làm chó cho thánh địa đó là chuyện của các ngươi.” Đáng chết!
Trong lòng ba người Gia Cát Huân đại hận, hận không thể đánh chết Lữ Thiếu Khanh. Gia Cát Huân lạnh lùng mở miệng: “Ngươi muốn thế nào mới bằng lòng thả chúng ta?” Đây là mục đích ba người tìm đến Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh bắt bọn hắn làm tù binh ở đâu còn nhiệt tình mời bọn hắn ăn cơm. Hắn không muốn giết bọn hắn, cho nên ba người liền dự định tìm đến Lữ Thiếu Khanh đàm phán, xem thử có thể khiến Lữ Thiếu Khanh thả bọn hắn đi không.
“Nói rồi đấy, bảo Mộc Vĩnh cầm linh thạch đến đây chuộc người.”
Lữ Thiếu Khanh vừa nghĩ đến số linh thạch lớn mình vừa mới xài cách đầy không lâu, đau lòng kịch liệt, nói chuyện cũng lớn tiếng hơn nhiều: “Các ngươi mỗi người một tỷ viên Linh thạch, thiếu nửa viên cũng không được.” Không nói cái này còn đỡ, nhắc đến chuyện này Tư Mã Hoài cùng Công Trọng Bằng Thiên liên muốn thổ huyết. “Trả Trữ Vật giới chỉ lại cho chúng tai”
Công Trọng Bằng Thiên gầm thét.
Tư Mã Hoài cũng nghiến răng nghiến lợi.
Hai người hiện tại đã nghèo rớt mồng tơi, toàn bộ gia sản đầu đã bị Lữ Thiếu Khanh cầm đi.
“Kêu la cái gì?” Lữ Thiếu Khanh càng thêm lớn tiếng hét ngược lại: “Đó là đồ của ta.”
Đồ của ngươi?
Vì sao lại có tên nhân loại đáng ghét đáng chết như vậy chứ?
Tư Mã Hoài và Công Trọng Bằng Thiên tức giận đến mức toàn thần phát run.
“Đáng, đáng chết!”
“Ta, ta nhất định sẽ giết ngươi.”
“Chát!”
Một bàn tay của Lữ Thiếu Khanh tát tới, Công Trọng Bằng Thiên bị tát bay mấy chục mét: “Đừng uy hiếp ta, ta không muốn nói tạm biệt một tỷ linh thạch của mình.” “Cút qua một bên! Đừng đến phiền ta!”
Sau khi nói xong, lại một cái tát, cũng tát bay Tư Mã Hoài sang một bên.
Sau đó ánh mắt rơi trên người Gia Cát Huân.
Gia Cát Huân trong nháy mắt căng thẳng, như một chú mèo căng thẳng.
“Ngươi dám?”
Lữ Thiếu Khanh cười khoát khoát tay: “Chớ hoảng sợ, ta là thân sĩ, không đánh nữ nhân.”
Gia Cát Huân cũng không tin. Thân sĩ?
Rõ ràng là một tên khốn kiếp. “Ngươi rốt cuộc muốn thế nào mới bằng lòng thả chúng ta?
Gia Cát Huân hỏi lần nữa. Câu trả lời của Lữ Thiếu Khanh vẫn là: “Nói rồi, bảo Mộc Vĩnh cầm linh thạch đến chuộc người.”
“Nếu hắn không đến thì sao?” Gia Cát Huân sắc mặt âm trầm.
“Hắn không đến, ta thê thảm rồi.” Lữ Thiếu Khanh có chút đau đầu: “Ta phải lo chuyện ăn ở của các ngươi.”
“Cho nên, đừng nên làm chó cho người ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận