Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 877 - Hắn ta muốn tẩu hỏa nhập ma



Chương 877: Hắn ta muốn tẩu hỏa nhập maNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmChân Thời Liêu co rút một chút, có xúc động muốn đá người.Thật sự đang ngủ sao?"Đại nhân..." Thời Liêu cắn răng, tức giận trong cơ thể đã tích tụ: "Ta làm xong chuyện ngươi giao phó, đến lượt ngươi.""Còn chưa làm xong mà." Lữ Thiếu Khanh chỉ vào mấy căn nhà: "Mấy căn nhà này không có cửa, đi làm cửa đi."Thời Liêu nghe đến đó, cũng không nhịn được nữa: "Đại nhân...""Hả?" Lữ Thiếu Khanh đột nhiên lạnh lùng, ánh mắt ánh mắt: "Ngươi định không nghe sao?"Ánh mắt lạnh như băng, trong nháy mắt làm cho Thời Liêu cảm thấy như đang đặt mình trong hang băng, cả người không thể nhúc nhích, ngay cả linh hồn cũng giống như bị đông lạnh.Trong mắt Thời Liêu, bóng dáng Lữ Thiếu Khanh cao lớn vô cùng, giống như Cửu Thiên Tiên Đế đứng lặng trên chín tầng trời, nhìn xuống con kiến hôi như hắn ta.Chỉ cần động một đầu ngón tay đã có thể nghiền chết hắn ta.Lửa giận trong lòng Thời Liêu lập tức dập tắt, không sinh ra bất kỳ ý phản kháng nào, theo bản năng đồng ý: "Vâng, vâng..."Chờ sau khi phản ứng lại, trong lòng Thời Liêu lại giận mà không dám nói gì.Vừa rồi Lữ Thiếu Khanh cho hắn ta cảm giác quá kinh khủng, cũng làm cho hắn ta cảm nhận rõ ràng được thực lực đáng sợ của Lữ Thiếu Khanh.Sâu không lường được, khủng bố dọa người.Thời Liêu không dám khiêu chiến Lữ Thiếu Khanh, chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo ý Lữ Thiếu Khanh.Lúc này, giọng của Lữ Thiếu Khanh lại vang lên sau lưng hắn ta: "Bình tĩnh lại, cố gắng ngẫm lại từ hơn nửa tháng trước tới nay, ngươi đã làm những chuyện gì..."Thời Liêu ngẩn ngơ, hắn ta đứng im tại chỗ, theo bản năng hồi tưởng lại chuyện hắn ta đã làm hơn nửa tháng qua.Ngay từ đầu là đi theo khỉ con vào trong núi rừng, nhổ cây cối, khiêng về, đào hố trồng xuống.Tuy rằng khó chịu, nhưng vì có tỷ tỷ ở bên cạnh làm cùng nên cũng coi như là chịu được.Nhưng mà không tới vài ngày, tỷ tỷ của hắn ta liền bị gọi đi, không cần làm nữa.Khi đó trong lòng hắn ta cực kỳ ủy khuất, lớn như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên hắn ta làm loại công việc này.Cho dù là khi còn bé sống trong bộ tộc cũng không cần làm loại chuyện này.Lúc hắn ta bắt đầu làm, tay chân vụng về còn làm gãy không ít cây cối, trong lòng tức giận, khiến cho hắn ta hận không thể hủy diệt hết thảy thế giới này.Không thể ngự không mà đi, không thể dùng pháp thuật, pháp khí, chỉ dựa vào hai tay hai chân.Dù cho hắn ta là Kết Đan tầng chín, cũng mệt chết đi được, quần áo cũng dơ.Sau đó lúc bắt đầu quen dần, tốc độ tăng nhanh, hơn nửa tháng liền làm xong.Trong lúc đó, có ủy khuất, có phẫn nộ, có oán khí, cũng có vui sướng.Bây giờ nhớ lại, Thời Liêu cảm thấy cũng không phải tất cả đều hỏng bét, ít nhất có đôi khi, hắn ta thấy khá thích thú.Mà Đàm Linh bên này lại nổi giận đùng đùng với Lữ Thiếu Khanh: "Ngươi đừng có mà quá đáng, ngươi làm như vậy thì có ích lợi gì?"Thời Cơ cũng tiến lại gần, hỏi Lữ Thiếu Khanh: "Trương Chính đại nhân, hiện tại cũng không kém nhiều lắm, ngươi nói cách có thể giúp chúng ta đột phá là gì đi?"Chỉ còn thiếu mấy cánh cửa nữa, tùy tiện làm một chút là được.Đàm Linh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, sao nha đầu này còn chưa hiểu chứ? Loại chuyện này có thể có cách nào sao?Đàm Linh không nhịn được quát Thời Cơ: "Thời Cơ, đừng ngốc, làm sao có thể chứ? Nếu Thời Liêu cứ tiếp tục làm như vậy, sớm muộn gì cũng bị hắn chọc giận đến tẩu hỏa nhập ma."Thời Cơ nhớ tới trạng thái vừa rồi của Thời Liêu, rất vui vẻ nói: "Linh tỷ tỷ, yên tâm, sẽ không có đâu."Đàm Linh lại một lần nữa ôm đầu, nàng ta đã không nhớ được đây là lần thứ mấy mình ôm đầu.Bỗng nhiên nàng ta liếc mắt chú ý đến Thời Liêu có chút không thích hợp.Nàng ta chỉ vào Thời Liêu nói với Thời Cơ: "Ngươi xem, còn không cái gì chứ? Hiện tại đã xuất hiện vấn đề rồi kìa."Thời Cơ nhìn sang, trạng thái hiện tại của Thời Liêu đúng thực là có chút không thích hợp.Biểu cảm hơi mê mang, một đôi mắt tản ra mất đi tiêu điểm.Tiếp theo hắn ta từ từ bay lên, giống như diều bay lên bầu trời."Đệ đệ..." Thời Cơ lo lắng, vừa định đi lên, lại bị Lữ Thiếu Khanh ngăn lại: "Đừng nhúc nhích, đừng quấy rầy hắn ta."Thời Cơ cực kỳ tin tưởng Lữ Thiếu Khanh, nghe vậy thì dừng lại, nàng ta còn hơi chờ mong: "Trương Chính đại nhân, đệ đệ ta sắp đột phá sao?"Đàm Linh tức chết, đột phá cái lông ấy.Đột phá mà như vậy sao? Ta thấy là muốn tẩu hỏa nhập ma thì có.Nhìn Thời Liêu bay lên bầu trời, trạng thái vô cùng không đúng, Đàm Linh quát: "Thời Cơ, đừng ngốc, bộ dạng này hoàn toàn không phải đột phá."Thời Liêu cũng không biết mình làm như thế nào mà lại trôi nổi lên, ánh mắt của hắn ta dừng ở núi rừng phía dưới.Nhìn cây cối mình tự trồng, trong lòng Thời Liêu xuất hiện một cảm giác rất bình tĩnh.Khí tức trong cơ thể cũng bất giác cuồn cuộn.Trên mặt đất, Thời Cơ nhìn Đàm Linh: "Linh tỷ tỷ, đệ đệ ta như vậy là làm sao?""Dù sao cũng không phải đột phá." Đàm Linh tức giận nói: "Ta thân là người từng trải, ta còn không rõ ràng sao? Nếu hắn ta như vậy mà là đột phá, ta liền..."Nhưng mà lời vừa dứt, khí tức Thời Liêu trên bầu trời bỗng nhiên bộc phát, một đợt sóng khí ngay lập tức làm bốn phía chấn động, thổi đến cành cây lá trên mặt đất ào ào rung động.Tiếp theo, khí tức của Thời Liêu bắt đầu tăng lên liên tục, linh lực xung quanh gào thét, hội tụ mà đến.Bầu trời cũng lặng yên xuất hiện mây đen dày đặc, che lấp trăng máu, đất trời đen kịt.Đàm Linh ngây dại, khó có thể tin nhìn một màn này.Một màn này, thân là người từng trải nàng ta thấy rất quen."Mẹ khiếp!" Cuối cùng Đàm Linh vẫn nhịn không được, chửi bậy ở trước mặt Lữ Thiếu Khanh: "Cái này, cái này..."Điều này quá ngoài dự liệu của Đàm Linh. Sao lại đột phá như vậy?Vừa rồi còn đần độn, không giống dáng vẻ sắp đột phá một chút nào.Còn làm cho ta lo lắng ngươi sẽ tẩu hỏa nhập ma, hiện tại liền muốn đột phá sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận