Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 3250: Cùng thế giới cắt chém? (length: 6767)

Lữ Thiếu Khanh tiến vào thế giới bên trong mình.
Hơn hai ngàn năm trôi qua, thế giới của hắn đã tiến một bước phát triển.
Trong thời gian bế quan vạn năm, thế giới của hắn đã ổn định trở lại.
Trên bầu trời xanh thẳm, mặt trời và ánh trăng cùng treo lơ lửng, những đám mây trắng nhẹ nhàng phiêu đãng.
Trên đại địa nặng nề, núi non, sông ngòi, biển lớn, hồ nước đều đã hình thành.
Trên mặt đất, cây cối và hoa cỏ thưa thớt mọc lên.
Điều đó đã thêm vào cho thế giới này một chút sinh mệnh.
Lữ Thiếu Khanh đứng trên không trung, nheo mắt, cảm nhận được sức sống tràn ngập giữa đất trời.
Thế giới này không còn khác biệt nhiều so với thế giới bên ngoài.
"Bất quá!"
Lữ Thiếu Khanh thầm nói, "Nếu nơi này xuất hiện sinh mệnh, ta sẽ có thể trở thành Tiên Đế?"
Trong thế giới của Lữ Thiếu Khanh chỉ có thực vật là những sinh mệnh tồn tại.
Còn các sinh vật như nhân loại, chim muông thì vẫn chưa xuất hiện.
Với sự hiện diện của thực vật, thực lực của hắn đã vượt qua nửa bước Tiên Đế thông thường rất nhiều, đạt đến đỉnh cao và không còn nhiều không gian để tiến bộ.
Nếu như xuất hiện nhân loại, hắn sẽ vượt qua một cảnh giới mà không có ngôn từ nào có thể miêu tả được, trở thành một Tiên Đế.
Lữ Thiếu Khanh sờ cằm, "Lẽ nào Tiên Đế cũng đều sở hữu một thế giới riêng?"
"Không có thế giới, không thể trở thành Tiên Đế sao?"
"Chắc là như vậy, không phải sao Tiên Đế nào cũng ngưu bức hống hống thế kia..."
Lữ Thiếu Khanh phỏng đoán một chút, thấy chỉ cần một bước nữa là có thể thành Tiên Đế, nhưng hắn cũng không quan tâm, cũng không hề nóng nảy.
Mọi chuyện thuận theo tự nhiên, thành được thì tốt, không thành thì thôi.
Hắn không gượng ép, có khi càng cưỡng cầu quá mức lại thành ra phản tác dụng.
Hắn đến đây chủ yếu là muốn an bài cho những người thân cận một con đường lui.
Tiên Giới giờ đã trở thành nhà tù, không có cách nào rời khỏi.
Vậy thì thế giới của hắn có lẽ sẽ là con đường cuối cùng cho mọi người.
"Nhưng mà," Lữ Thiếu Khanh xoa cằm suy tư, "Đây là thế giới của ta, nó nằm trong cơ thể ta, nếu ta bị đánh nát, bọn họ trốn vào đây cũng sẽ đi tong sao?"
"Khó giải quyết à..."
Đôi mắt Lữ Thiếu Khanh hơi nheo lại.
Nếu như đem tất cả mọi người thu vào trong thế giới của hắn, cũng không có vấn đề gì.
Hắn bất tử, mọi người cũng có thể sống sót.
Nhưng mà, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, nếu chẳng may hắn bị Tiên Đế đánh nát tan xác, đến cặn bã cũng chẳng còn, mọi người cũng sẽ đi theo xui xẻo gặp nạn, chết không biết vì sao.
Nếu vậy, có lẽ mọi người không vào thế giới của hắn còn có cơ may sống sót.
Vào trong người hắn, hắn chết thì mọi người coi như thật sự chết, không còn một tia cơ hội sống nào.
Rất lâu sau, Lữ Thiếu Khanh mới hồi phục tinh thần từ suy tư, thầm nói, "Có thể nào tách biệt ra khỏi thế giới này được không..."
Có thể cắt được không, cắt ra rồi liệu có ảnh hưởng đến mình không, trong lòng Lữ Thiếu Khanh không chắc chắn.
Lữ Thiếu Khanh đảo mắt nhìn một lượt, cuối cùng dừng lại trên Cây Sinh Mệnh trong thế giới.
Khi thế giới của hắn hình thành, không biết có phải vì tiềm thức tham chiếu thế giới thực lớn kia không.
Địa hình, địa vật tương tự thì không nói làm gì, trong thế giới của hắn cũng có một Cây Sinh Mệnh.
Tâm thần Lữ Thiếu Khanh khẽ động, ý thức xuất hiện bên trong Cây Sinh Mệnh.
Giờ khắc này, hắn cảm nhận thế giới của mình rõ ràng hơn.
Mọi cử động của đất trời đều nằm trong cảm nhận của hắn.
Vạn vật trong thiên địa dường như là một phần cơ thể của hắn, chỉ cần hắn muốn, bất kỳ lúc nào cũng có thể điều khiển.
Ý thức ở bên trong Cây Sinh Mệnh nhưng không hề có chút cản trở nào, ngược lại cảm thấy vô cùng thoải mái.
Lữ Thiếu Khanh tâm thần khẽ động, biển lớn phía xa trong nháy mắt dâng lên sóng cao vạn trượng, cuồn cuộn không ngừng.
Lại khẽ động tâm thần, giữa đất trời đột nhiên nổi lên cuồng phong gào thét, càn quét thiên địa.
Sau đó một ý nghĩ xuất hiện, đất trời lại lập tức khôi phục sự yên tĩnh.
Nhập thân vào Cây Sinh Mệnh, Lữ Thiếu Khanh chơi đến quên trời quên đất.
Chơi một hồi, Lữ Thiếu Khanh cũng thả lỏng, định cứ thế quan sát xem có cách nào giải quyết được những phiền não trước mắt.
Ngay lúc Lữ Thiếu Khanh thả lỏng, hắn đột nhiên cảm nhận được một cảm xúc vui mừng.
Rất nhỏ, thoáng qua nhanh chóng.
Nếu không phải hắn đang thả lỏng, căn bản không thể cảm nhận được.
"Ta sát!"
Lữ Thiếu Khanh kinh hãi, lẽ nào trong thế giới của mình còn có ý thức thứ hai?
Chẳng lẽ mình đang cùng người khác chia sẻ thế giới?
Chuyện này tuyệt đối không thể chấp nhận!
Sau cơn kinh hãi, Lữ Thiếu Khanh lập tức tỉnh táo lại, cẩn thận cảm nhận.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, hồi lâu sau, Lữ Thiếu Khanh lại cảm nhận được luồng cảm xúc kia một lần nữa.
Vẫn như cũ là thoáng qua nhanh chóng, rất nhỏ.
Nếu như không tự mình cảm nhận, Lữ Thiếu Khanh đã nghĩ là do mình bị ảo giác.
Dù sao cũng quá mệt mỏi, rất dễ xuất hiện ảo giác.
Đồng thời Lữ Thiếu Khanh cũng có thể cảm nhận được, luồng cảm xúc này đến từ chỗ sâu nhất của Cây Sinh Mệnh.
Lữ Thiếu Khanh đắm chìm tâm thần, ý thức xâm nhập sâu hơn nữa.
Ngay sau đó, Lữ Thiếu Khanh cảm thấy trước mắt ánh sáng lóe lên, hắn như vừa đến một không gian khác.
Chung quanh một màu đen kịt, không một tia ánh sáng, tối tăm lạnh lẽo, tĩnh mịch hoàn toàn.
Còn chưa đợi Lữ Thiếu Khanh hiểu ra nơi này là chỗ nào thì cảm xúc vui mừng lại truyền tới.
Lần này là một đạo ý thức, trong ý thức mang theo kích động, giọng yếu ớt, đứt quãng truyền đến, "Cha, phụ thân, cha..."
"Xoa!"
Khi hai đạo ý thức tiếp xúc, Lữ Thiếu Khanh đã biết là ai.
"Mà nện?"
Luồng ý thức này hắn rất quen thuộc, đúng là ý thức của thế giới thực lớn của hắn.
"Phụ thân..."
Theo hai đạo ý thức va chạm, tốc độ truyền tải giữa hai bên cũng trở nên tốt hơn, cảm nhận lẫn nhau cũng rõ ràng hơn.
Lữ Thiếu Khanh đã có thể giao tiếp bình thường với thế giới thực lớn.
Chỉ cần hơi vừa chạm, Lữ Thiếu Khanh liền biết được rất nhiều chuyện.
Đồng thời, Lữ Thiếu Khanh cũng thấy kích động trong lòng, hắn dường như đã tìm được phương pháp.
Trước kia, thế giới thực lớn của hắn cắm rễ trong thức hải của hắn, sau này thức hải của hắn vỡ vụn, tạo thành thế giới một lần nữa.
Lúc đầu, hắn nghĩ thế giới này của mình không còn liên quan gì đến thế giới thực lớn.
Bây giờ xem ra, liên hệ vẫn luôn ở đó, chỉ là đã bị suy yếu đi rất nhiều.
"Hắc hắc, con ngoan," Lữ Thiếu Khanh cười nói, "Ngươi đến đúng lúc rồi, lão cha cần ngươi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận