Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1574

Chương 1574Chương 1574
Mị Bắc Lạc còn đang đắc ý với thực lực của mình, lão ta nghĩ Lữ Thiếu Khanh không thể phản kháng được, chết chắc rồi.
Cuối cùng Trung Châu cũng sẽ khôi phục lại như bình thường.
Chơi chết tên tiểu hỗn đản này, coi như mình làm được một việc thiện lớn cho Trung Châu rồi.
Chờ có cơ hội sẽ chơi chết cả sư huynh của hắn nữa, Trung Châu sẽ thực sự khôi phục lại bình thường.
Trung Châu, không cho phép có người trâu bò như thế tồn tại.
Mị Bắc Lạc rất vui vẻ, nhưng chẳng mấy chốc đã phát hiện có gì không hợp lý, sao pháp thuật của mình vẫn không ngừng nổ bùm bùm thế nhỉ?
Lúc này đáng lẽ nó phải nổ tên tiểu hỗn đản kia thành cặn bã rồi dần dần tan đi, cuối cùng chậm rãi biến mất mới phải chứ?
Không bình thường!
Mị Bắc Lạc cảnh giác lên. Một dự cảm bất tường xông lên đầu lão ta.
Lão ta chăm chú nhìn chòng chọc phía trước.
Trong hào quang sáng chói của các loại pháp thuật đan xen, lão ta ẩn ẩn thấy được một bóng người mờ mờ.
Mẹ nói
Mình già rồi, mắt lão hóa rồi à?
Mi Bắc Lạc còn tưởng mắt mình mờ.
Bị lão ta tấn công mãnh liệt như thế, đáng lẽ Lữ Thiếu Khanh phải bị nổ thành bụi rồi mới phải.
Lão ta chớp chớp mắt, rồi thấy được một cảnh tượng mà không thể chấp nhận nổi.
Lữ Thiếu Khanh chẳng những không bị nổ tan tành mà thậm chí còn đang rất khỏe.
Trong hào quang sáng chói, Lữ Thiếu Khanh lơ lửng đứng giữa không trung, quanh thân quấn đầy hỏa diễm, bạo phong, lôi đình, như thể hắn ta mới là chủ nhân thật sự của những pháp thuật này vậy.
Ba loại pháp thuật khác biệt xoay vòng quanh Lữ Thiếu Khanh, không mang theo tí khí tức bạo ngược nào mà dịu dàng ngoan ngoãn như con cừu nhỏ.
"Đây... Thế này... không thể nào!" Hai mắt Mị Bắc Lạc sắp lồi ra đến nơi rồi.
Cứ như thể pháp thuật của mình trở thành sủng vật của hắn rồi vậy.
Lữ Thiếu Khanh cười ha hả, hét lớn: "Lão gia hỏa, ngươi có biết cái tên khác của ta là gì không?"
Cái gì?
Tiểu tử hỗn đản này còn có tên khác sao?
Mi Bắc Lạc hơi hoảng hốt, sau đó lại nghe thấy Lữ Thiếu Khanh nói: "Trả lại cho ngươi!"
Hệt như vừa rồi Mị Bắc Lạc lấy ra tấn công Lữ Thiếu Khanh, trong tiếng nổ đùng đoàng, hơn mười loại pháp thuật với ba thuộc tính khác nhau hội tụ nổ lớn như muốn hủy thiên diệt địa rồi cuốn tới Mị Bắc Lạc.
Hỏa diễm ngập trời, tựa như hỏa long giáng lâm, cuồng phong tứ ngược, như thiên địa kêu rên, lôi đình trận trận, như thể quần ma đang cuốn lấy nhau. Mị Bắc Lạc kinh hãi, vào lúc này cuối cùng lão ta cũng cảm thấy sợ hãi: "Không ngờ ngươi cũng có lĩnh vực?"
"Đúng thế, vừa mới cảm ngộ ra đấy." Lữ Thiếu Khanh dương dương đắc ý xác nhận.
Vừa mới cảm ngộ cái cọng lông nhà ngươi ấy. Mị Bắc Lạc suýt nữa thì muốn xông tới cho Lữ Thiếu Khanh hai cái tát.
Ngươi coi ta là đồ ngốc à?
Nhìn pháp thuật phô thiên cái địa lao về phía mình, Mị Bắc Lạc sợ muốn tè quần.
Lão ta biết rất rõ pháp thuật của mình mạnh cỡ nào, mà uy lực của pháp thuật đang quay lại tấn công mình đây còn mạnh hơn nhiều.
Lão ta tê cả da đầu, vạn vạn lần không ngờ Lữ Thiếu Khanh lại yêu nghiệt đến thế. Ở tuổi này đã đạt cảnh giới Hóa Thần sơ kỳ tầng ba thì thôi đi, mà còn lĩnh ngộ được lĩnh vực kinh khủng như thế.
Còn có thể để cho đòn tấn công của người ta đánh ngược lại nữa.
Mẹ nói
Mị Bắc Lạc thầm chửi ầm lên trong bụng, yêu nghiệt thế này, có còn để cho người ta đường sống nữa không?
So với Lữ Thiếu Khanh, dù là Mị Càn đệ tử mạnh nhất Mịi gia nhà lão ta cũng không sánh nổi.
Nhưng dù sao Mị Bắc Lạc cũng là Mị Bắc Lạc, thực lực cũng bày ra đó.
Lão ta rống giận, lại lần nữa đánh ra từng đạo pháp thuật, trong tiếng nổ rung trời, đại địa run rẩy.
Pháp thuật cường đại va chạm nổ oàng oàng oanh thiên động địa, dường như có thể đánh nát cả thế giới.
Mãnh liệt tăng vọt càn quét thiên địa, đại địa ầm ầm vỡ toang, vô số dung nham phun ra ngoài.
Cũng khiến cho mấy người Du Tế đang xem chiến lại lần nữa ngây dại.
Có người không tin nổi mà hô lên: "Hắn... rốt cuộc hắn mạnh cỡ nào?"
Nhìn thì tưởng rằng đã rơi vào tuyệt cảnh, nhưng lại có thể nghịch chuyển thế cục chỉ trong chớp mắt.
Cuối cùng Du Tế cảm thán: "Chúng ta không tưởng tượng nổi thiên tài thế giới thế nào đâu."
Ngay cả Lục Hắc cũng không thể nói gì hơn.
Trong lòng hắn ta cũng hơi thay đổi.
Có vẻ như, một người cường đại như thế, sùng bái một chút cũng không Sao.
Mẹ nó, mình đang nghĩ gì thế?
Lục Vô Song rất vui, hưng phấn vỗ tay: "Thì ra Mộc công tử không hề cuồng ngạo, tất cả chỉ là giả vờ để cho người ta xem thôi."
Mấy người Du Tế thầm ghen tị trong lòng, hắn như thế chỉ khiến người ta hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Mị Bắc Lạc đang tức giận đến mức sắp căn nát răng rồi.
Sau một hồi liều mạng chuyển vận, cuối cùng lão ta đã triệt tiêu được đòn phản kích của Lữ Thiếu Khanh dành cho mình.
Lão ta nổi giận quát lên, mặc kệ mình đã kiệt sức, linh lực lại lần nữa phun trào: "Tiểu tử, ta muốn khiến cho ngươi phải hối hận!" "Ôi ôi, ngươi còn muốn tấn công như thế nữa sao?"
Câu này của Lữ Thiếu Khanh khiến cho khí tức của Mị Bắc Lạt sụt hẳn.
Pháp thuật trên tay cũng tối đi.
Lữ Thiếu Khanh đã nhắc nhở lão ta. Bây giờ lão ta tấn công hắn, chờ lát nữa hắn mượn lực phản kích, tăng phúc thêm cho pháp thuật của lão ta rồi đánh trở về.
Khác gì tự mình đối phó với mình.
Nghĩ đến đây, Mị Bắc Lạc thấy buồn nôn.
Mẹ nó chứ. Mị Bắc Lạc thầm chửi ầm lên trong bụng.
Cái tên này đáng ghét vô cùng, đến lĩnh vực lĩnh ngộ ra được cũng buồn nôn đến thế.
Loại người này, sao ông trời không thu thập hắn? Lữ Thiếu Khanh tranh thủ lúc Mị Bắc Lạc phân tâm lại bổ ra một kiếm.
Kiếm khí tung hoành, linh lực cuồng bạo, kiếm ý bạo liệt, khiến cho Mị Bắc Lạc tê cả da đầu.
Mi gia không phải không có kiếm tu, thậm chí bản thân Mị Bắc Lạc cũng lĩnh ngộ được kiếm ý.
Không thể nói là không quen với kiếm ý.
Nhưng kiếm ý tinh thuần như thế lại do một người trẻ tuổi như thế, quá là khó chấp nhận.
Yêu nghiệt cỡ này, căn bản không nên xuất hiện trên thế gian, nhất định phải đánh cho chết triệt để.
Sát ý trong lòng Mị Bắc Lạc càng bạo phát.
Nhưng thế cục hiện tại khiến cho lão ta không biết xuống tay vào đâu, hệt như đang đối mặt với con nhím đầy gai vậy.
Hiện giờ lão ta không dám tùy tiện tấn công Lữ Thiếu Khanh, nếu không thì chính là tự đánh mình.
Nghĩ đến đây, lão ta lại quặn ruột buồn nôn.
Khác với Mị Bắc Lạc bó tay bó chân, bên này Lữ Thiếu Khanh lại thoải mái không ngừng tấn công lão ta. Chương 1575
Mị Bắc Lạc có cảnh giới thực lực lại chỉ có thể tạm thời thủ thế, không cách nào đưa ra được phương thức ứng đối hữu hiệu.
Cao thủ cảnh giới Hóa Thần tầng năm như lão ta đây lại bị Lữ Thiếu Khanh đè ra mà đánh, khiến cho lão ta vô cùng ấm ức.
Đối phó với tiểu gia hỏa thế này mà lại bó tay bó chân, lão ta tức giận đến mức râu tóc đều dựng đứng, tóc trắng dựng ngược, gầm thét liên tục.
Lữ Thiếu Khanh lại cười ha hả: "Thế nào? Có nhận thua chưa?"
"Nhận thua, đưa mấy tỷ linh thạch bồi thường đi, ta sẽ tha cho ngươi, không cần ngươi phải gọi ta là gia gia đâu, thế nào?" Mị Bắc Lạc nổi giận lôi đình, thế mà còn đòi ta gọi ngươi là gia gia nữa?
Ngươi còn dám nghĩ thế nữa cơ à!
Lão ta giận đến mức giơ chân: "Tiểu tử, ta chắc chắn, nhất định phải chơi cho ngươi chết!"
"Đến đây đến đây, mau mau ra tay với ta, ngươi không ra tay thì ngươi là cháu ta!" Lữ Thiếu Khanh cực kỳ đắc ý, nói xong lại vung ra một kiếm.
Lữ Thiếu Khanh cười ha hả, dưới thế tấn công mãnh liệt, áp lực mà Mị Bắc Lạc phải chịu không ngừng tăng lên.
Cứ theo tình hình như vậy, sớm muộn gì lão ta sẽ bị Lữ Thiếu Khanh giết chất.
Không được, không thể ngồi chờ chất.
Mị Bắc Lạc thầm căn răng, hạ quyết tâm, dù có bị phản kích lại lão ta cũng muốn ra tay.
Lão ta không tin Lữ Thiếu Khanh có thể phản kích mãi được.
Nghĩ vậy, lão ta bèn thôi động linh lực, trong không khí lại lần nữa tràn ngập khí tức bạo ngược.
Ngay khi Mị Bắc Lạc chuẩn bị ra tay, lão ta chợt cảm thấy xung quanh có vẻ khác biệt, như thể hư không gợn sóng, trong không trung truyền đến một sức mạnh.
Tựa như có vô số thanh đao nhọn chuẩn bị tấn công mình.
"Cái này..."
Mị Bắc Lạc giật mình, sau đó hai mắt lão ta sáng rực lên, mừng rỡ hớn hở.
Tiểu tử này nghĩ quẩn muốn tự tìm đường chết sao? Mị Bắc Lạc không chống cự, ngược lại còn mở rộng môn hộ cho thần thức của Lữ Thiếu Khanh thuận lợi tiến vào.
Trong thức hải, Mị Bắc Lạc đắc ý cười ha hả: "Tiểu tử, ta đang rầu vì không có cơ hội đối phó với ngươi, không ngờ ngươi lại chủ động đưa tới cửa."
Nghĩ quẩn cỡ nào mới làm như vậy chứ?
Thật tưởng mình là thiên tài cái gì cũng vô địch sao?
Ta không tin, thần thức của một tên tiểu tử thối còn chưa ráo máu đầu như ngươi lại có thể mạnh đến đâu cũng không thể hơn người đã tu luyện mấy trăm tới gần ngàn năm như ta.
Lữ Thiếu Khanh xông tới, đánh giá xung quanh một chút, rất hài lòng: "Cũng không tệ lắm. Không ngờ lão gia hỏa nhà ngươi lại dễ dàng cho ta tiến vào như thế.”
"Ngươi còn nát hơn cả căn phòng rỉ nước nhà ta nữa."
Mi Bắc Lạc lười nói nhảm với Lữ Thiếu Khanh. Dù sao cũng chỉ là pháo miệng thôi, cuối cùng người tức muốn chết vẫn là mình.
Cứ đánh chết hắn luôn là tốt nhất.
Mi Bắc Lạc như một con ác lang, phất tay với Lữ Thiếu Khanh một cái, trong thức hải lập tức cuốn lên sóng lớn nuốt trời, con hỏa long to lớn cháy bùng bùng lại phóng lên trời, nhắm thẳng Lữ Thiếu Khanh mà lao tới càn quét.
Nhưng mài!
Lữ Thiếu Khanh lại chủ động lao vào ngọn lửa.
Mị Bắc Lạc ngạc nhiên. Không phải chứ? Thật sự là tới đây tìm chết sao? Sau đó lão ta lại cười lạnh. Thế cũng tốt, lão ta cũng bớt việc.
Nhưng một khắc sau, Mị Bắc Lạc cứng đờ, hai mắt suýt lồi ra.
Ầm ầm!
Thần thức cường đại bộc phát, Lữ Thiếu Khanh nhưng dũng sĩ đồ long, bẻ gãy cổ rồng lửa, sau đó, ngọn lửa ngập trời chậm rãi tắt đi.
Khi phản ứng lại được, Mị Bắc Lạc hét ầm lên: "Làm sao có thể?"
Bởi vì Mị Bắc Lạc phát hiện thân thức của Lữ Thiếu Khanh mạnh hơn mình nhiều lắm.
So với Lữ Thiếu Khanh, lão ta chẳng khác gì một người bình thường so với cao thủ võ lâm.
"Vi... vì sao?" Mị Bắc Lạc lập tức cảm thấy mình vừa bị người ta xoay mấy chục vòng vậy, trời cũng sắp sập đển nơi.
Có người không bình thường đến thế sao?
Mị Bắc Lạc không thể tin nổi còn trẻ như vậy lại có được thần thức kinh khủng như thế. Nhất định lão thiên đang đùa thôi.
Có phải ông trời quên giáng lôi đình đánh chết hắn không?
Mau lên, mau lên, mau mau đánh chết hắn đi, hãy trả lại một môi trường sống bình thường cho người bình thường đi.
"Thiên tài thôi. Lão gia hỏa hẹp hòi như ngươi đã từng gặp thiên tài chưa?"
Ta từng gặp thiên tài ròi, nhưng hoàn toàn chưa từng thấy thiên tài hỗn đản nào vô sỉ như ngươi.
Mi Bắc Lạc lại lần nữa lợm giọng buồn nôn.
Lại lần nữa bị Lữ Thiếu Khanh lừa, thật sự buồn nôn.
Nhưng đã đến nước này, lão ta không thể buông tay nhận thua được. Chưa đến một khắc cuối cùng, còn chưa biết hươu sẽ chết vào tay ai.
Mi Bắc Lạc hét lớn, lại lần nữa bắt đầu tấn công.
Trong tiếng gầm gừ, lão ta hóa thân thành ác lang, hung ác nhào tới Lữ Thiếu Khanh.
Nhưng tất cả đều chỉ là phí công.
Thần trí của lão ta và Lữ Thiếu Khanh chênh lệch quá lớn. Lữ Thiếu Khanh đã từng tu luyện tinh thân quyết, dù là tồn tại khó hiểu kia cũng phải cam bái hạ phong, nói gì đến một tu sĩ bình thường như Mị Bắc Lạc. Thần thức song phương trực tiếp đối đầu, sau mấy hiệp, Mị Bắc Lạc đã cảm thấy thần trí của mình bị thương không nhẹ.
Trong lòng lão ta đã bắt đầu tuyệt vọng.
Lúc này Lữ Thiếu Khanh còn đả kích nói cho lão ta biết một bí mật.
"Nếu ngươi tiếp tục tấn công, có lẽ †a sẽ khá là phiền toái."
Câu nói này lập tức khiến cho Mị Bắc Lạc hiểu ra.
Không sai, lĩnh vực trâu bò như thế, nhất định sẽ không duy trì được lâu.
"Cho nên, ngươi phát hiện ta muốn tấn công bèn cố ý bắt đầu dùng thân thức tấn công?" Trái tim Mị Bắc Lạc lạnh toát.
"Đúng rồi, nếu không làm sao có thể nhẹ nhàng giết ngươi được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận