Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 3118: Hắn đã tính tới một bước này (length: 6618)

Ánh sáng lập lòe, sức mạnh không gian lan tỏa, trong ánh sáng đó, vô số trận văn hiện ra, như vô số những tiểu Tinh Linh, bay lượn giữa trời đất.
Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, một cánh cổng truyền tống xuất hiện trên đỉnh đầu.
Cánh cổng truyền tống cực kỳ lớn, cao hơn mười dặm, rộng vài dặm, ánh sáng lấp lánh, Cánh Cửa Tiên Giới, nối thẳng đến Tiên cảnh.
“Cái này, cái này…”
Tất cả mọi người đều ngây người.
Trận pháp truyền tống sao lại xuất hiện ở đây?
Quản Vọng ngẩn người, sau đó kịp phản ứng, đây là thủ đoạn của Lữ Thiếu Khanh.
Trong thiên hạ, ngoại trừ Lữ Thiếu Khanh, không ai có thể làm được bước này.
Cánh cổng truyền tống mở ra, mọi người nhìn nhau, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Tiêu Y hưng phấn kêu lên: “Nhị sư huynh sắp trở về rồi.”
Hừ, lũ người các ngươi cứ chờ chết đi.
Nhị sư huynh ta trở về, nhất định sẽ giết chết các ngươi.
Quản Vọng sắc mặt lại thay đổi, tự lẩm bẩm: “Xong rồi, Quang Minh Thành sắp xong đời rồi!”
Người ở Quang Minh Thành này, không nói là một trăm phần trăm thì cũng ít nhất chín mươi phần trăm sẽ chết.
Thảm cảnh ở Di Thành sắp tái diễn tại Quang Minh Thành này.
Bạch Nột kỳ lạ hỏi: “Vì sao?”
Quản Vọng lắc đầu, có một số chuyện muốn giải thích cũng không kịp.
Hắn nói với Bạch Nột: “Đừng nghĩ đến việc đi nhận cái gọi là khen thưởng, thứ đó có độc…”
Một cánh cổng truyền tống lớn như vậy hiện ra trước mặt mọi người, không ai có thể cảm nhận được phía sau cánh cổng truyền tống là cái gì.
Mọi người đều không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhìn chằm chằm vào cánh cổng truyền tống, trong lòng đầy kinh nghi bất định.
Lúc mọi người đang nghi hoặc thì giọng của Lữ Thiếu Khanh truyền đến, từ phía sau cánh cổng truyền tống vọng lại: “Không phải các ngươi muốn tìm ta sao?”
“Đến đi, ta đợi đám các ngươi….”
Thanh âm không quá rõ ràng, là từ nơi xa xôi truyền đến.
Quản Vọng, Tiêu Y, Ân Minh Ngọc mấy người trong nháy mắt hiểu được ý đồ của Lữ Thiếu Khanh.
Không cần Quản Vọng bọn người cung cấp tọa độ của Lữ Thiếu Khanh, Lữ Thiếu Khanh chủ động lộ diện.
Chủ động mở ra cổng truyền tống, khiến đám người kia trực tiếp đi tìm hắn.
Để bọn chúng tự động tới cửa, sau đó tự mình giết chết bọn chúng.
Quản Vọng nhỏ giọng nói: “Thằng nhóc khốn kiếp, đã sớm tính đến nước này.”
Tuy là khốn kiếp, nhưng khả năng phỏng đoán lòng người đã đạt đến mức đáng sợ.
Sớm đã dự liệu được chuyện này, sớm đã ngờ tới đám người kia sẽ làm như thế nào.
Thật sự là một tên nhóc khốn kiếp đáng sợ.
Thấu hiểu lòng người!
“Sư phụ…” Ân Minh Ngọc nhìn Quản Vọng, “Có cần nhắc nhở bọn họ không?”
Ân Minh Ngọc biết rõ tính cách của Quản Vọng, thân là thành chủ Quang Minh Thành, đối với Quang Minh Thành có trách nhiệm.
Phía dưới có rất nhiều người là người của Quang Minh Thành, nếu như bọn họ xảy ra chuyện, bên phía Quản Vọng sợ là không tiện ăn nói.
Quản Vọng hừ lạnh một tiếng: “Mặc kệ bọn họ, bọn họ muốn tự diệt vong, cứ tùy bọn họ.”
Quản Vọng rất tức giận, một đám ngu xuẩn, mình không tu luyện được lại nghĩ đi đường tà đạo.
Đáng bị giết chết!
Những gì nên nói hắn đã nói rồi, còn lại bọn chúng cứ xem mà tự giải quyết.
Tiếng của Lữ Thiếu Khanh truyền đến, đám người hai mặt nhìn nhau, nhưng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Cánh cổng truyền tống rất lớn, cao tráng hùng vĩ, ánh sáng lấp lánh, rực rỡ thần thánh.
Nhưng trong mắt những người này lại giống như đang lộ ra vẻ quỷ dị, tựa như là cánh cửa dẫn tới Địa Ngục, ẩn giấu vô số nguy hiểm sau cánh cửa.
Cho nên, không ai dám động trước.
Khúc Hô, Cô Mã mấy người cũng như thế.
Dù tự tin vào thực lực của mình nhưng cũng không dám tùy tiện tiến vào bên trong cánh cổng truyền tống.
Ai có thể đảm bảo là không có cạm bẫy đâu?
Khúc Hô lộ vẻ lo lắng, trong ánh mắt mang theo sự giảo hoạt nhìn Quản Vọng, Tiêu Y mấy người, “Các ngươi, đi vào trước.”
Xông pha, tự nhiên là người thân cận của Lữ Thiếu Khanh sẽ tốt hơn.
Cho dù có nguy hiểm, thì người của Lữ Thiếu Khanh cũng là người chịu thiệt.
Tiêu Y nghe vậy khinh bỉ ra mặt: “Đồ không có gan, đồ già nua, cứ như vậy mà ngươi còn muốn có được lợi ích?”
Khúc Hô không hề tức giận, đứng trước nguy hiểm, người đã sống không biết bao nhiêu năm như hắn có dư thừa kiên nhẫn.
“Không đi?” Thanh âm của Khúc Hô mang theo sự nguy hiểm, “Nếu không đi thì đừng trách ta không khách khí.”
“Được, chúng ta đi!” Quản Vọng đột nhiên mở miệng, hắn nhìn Khúc Hô và những người khác, mang theo sự mỉa mai, “Chỉ là không biết sau đó ai là người xông vào trước đây?”
“Tại Di Thành lúc đó, người mật báo đầu tiên đã nhận được khen thưởng không thể tưởng tượng nổi…”
Quản Vọng khơi gợi lên lòng tham lam trong lòng rất nhiều người, một số người mắt đăm đăm, ánh mắt lóe lên màu xanh lục.
Người đầu tiên a!
Ai mà chẳng muốn làm người đứng đầu?
Đứng đầu thì tốt, người đầu tiên là thích hợp nhất!
Lúc này có người kêu lên: “Tiền bối, ta nguyện ý xung phong!”
“Để mấy tên này ở lại đây, để tránh bọn chúng chạy!”
“Đúng vậy a, tiền bối, ta nguyện làm tiên phong, để tiền bối dò xét rõ ràng nguy hiểm phía trước…”
“Tiền bối…”
Lập tức, người tự đề cử, chủ động xin đi liền không ngớt.
Tất cả mọi người đều giơ tay, giống như những học sinh ngoan ngoãn đang đợi giáo viên gọi tên.
Người mật báo đầu tiên ở Di Thành, bọn họ đều đã thấy tận mắt.
Trong nháy mắt đã vượt mấy cảnh giới, đạt đến cảnh giới mà rất nhiều người cả đời đều không thể đạt tới.
Mọi người tới đây vì cái gì?
Không phải là để đạt được khen thưởng từ tay đại lão có địa vị vô thượng, để bản thân tiến thêm một bước sao?
Không chỉ là những tu sĩ Tiên nhân bình thường kia, mà ngay cả Cô Mã, Tiên Vương này, Nam Cung Lịch, Lang Sát những Tiên Quân cũng lộ ra vẻ động tâm.
Bọn họ cũng muốn là người đầu tiên đi vào.
Người đầu tiên đi vào có thể sẽ gặp nguy hiểm, nhưng nếu không có nguy hiểm thì sao?
Không có nguy hiểm, tìm được Lữ Thiếu Khanh, sau khi báo cáo lên liền sẽ là khen thưởng tuyệt đối.
Cô Mã bọn người trong lòng có chút hối hận.
Sớm biết vậy vừa nãy chính mình là người đầu tiên đi vào, không chừng đã có thể có được cơ duyên lớn.
Khúc Hô cười lạnh một tiếng: “Đi vào!”
Đối với những người xung quanh, Khúc Hô không thèm để ý, cũng chẳng buồn quan tâm.
Cánh cổng truyền tống, không có sự cho phép của hắn, ai cũng không thể đi vào.
“Chúng ta hiện tại muốn đi vào?” Bạch Nột cảm thấy áp lực rất lớn.
Quản Vọng gật đầu: “Đi vào, đối với chúng ta không có nguy hiểm.”
“Ngươi phải nhớ kỹ, đừng nghĩ đến cái gọi là khen thưởng!”
Sau khi dặn dò xong, Quản Vọng nói với Ân Minh Ngọc: “Lấy Lưu Ảnh thạch ra để sau này ghi chép lại cẩn thận…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận