Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1446: Đóng cửa thả sư muội

Chương 1446: Đóng cửa thả sư muộiChương 1446: Đóng cửa thả sư muội
Mặc dù quá khứ nhiều năm, nhưng nghĩ đến chuyện lúc trước, trong lòng Trương Tòng Long vẫn không kìm được nóng giận.
"Kế Ngôn?"
Ngao Đức không kìm được cười lạnh: "Chính là kẻ được đám người Tề Châu một mực tâng bốc là người đứng đầu Tề Châu, đánh ngang tay với ngươi sao?"
Trương Tòng Long gật đầu: "Hắn rất lợi hại."
Ngao Đức cười lạnh càng thêm lợi hại: "Ha ha, nhìn dáng vẻ của ngươi, liền có thể tưởng tượng được hắn có thể lợi hại chừng nào." Nhìn như đồng bạn nhưng Ngao Đức lại không quá tôn trọng Trương Tòng Long khiến sắc mặt Trương Tòng Long trở nên khó coi.
Nhưng hắn ta cũng không cách nào lên tiếng, ai bảo người ta là người Ngao gia, còn hắn ta chỉ đến từ Quy Nguyên Các Tề châu.
Thân phận và thực lực chênh lệch khiến hắn ta khó có được sự tôn trọng vốn có trước mặt những đệ tử ngũ gia tam phái như Ngao Đức.
Lữ Thiếu Khanh nổi giận, chỉ vào Trương Tòng Long măng: "Đồng hương gặp đồng hương, đâm sau lưng một thương. Lời cổ nhân nói quả nhiên có lý."
"Con em ngươi Trương Tòng Long, tên phản đồ Tề Châu."
"Ngươi bất nhân, đừng trách ta bất nghĩa." Trương Tòng Long cười lạnh, ngươi bất nghĩa?
Ta nhìn ngươi thế nào cũng thấy bất nghĩa, Trương Tòng Long ta đã không phải Trương Tòng Long trước kia rồi.
Lữ Thiếu Khanh vỗ bàn một cái, thả Tiêu Y: "Mắng hắn!"
Tiêu Y đã sớm nhịn hồi lâu.
Còn tới đây làm màu, cho dù là Ngao Đức hay Trương Tòng Long, Tiêu Y đều muốn mắng.
Hiện tại được Lữ Thiếu Khanh cho phép, Tiêu Y vỗ bàn đứng dậy, chỉ vào Trương Tòng Long mắng to
"Đã lâu không gặp vẫn phế như vậy à. loại người như ngươi, ngoài khiến mất mặt Tề Châu, ngươi còn có gì khác?"
"Nhìn dáng vẻ như bùn nhão của ngươi này, đúng là nỗi nhục của Tê Châu mà"
"Lần sau gặp người ta, đừng nhận mình là người Tê Châu nữa có được không? Ta đại diện cho hàng tỷ bách tính, ngàn vạn tu sĩ Tê Châu cảm ơn cả nhà ngươi."
"Ngươi không cần thể diện nhưng người Tê Châu chúng ta vẫn cần thể diện."
"Ở Tề Châu tốt xấu gì ngươi cũng có hình người, sao đến Trung Châu lại học cách quỳ liếm rồi?"
"Trương Tòng Long, cha mẹ ngươi đặt tên cho ngươi chỉ có hai chữ đúng thôi, một là Trương, hai là Tòng, còn chữ Long kia tuyệt đối đặt sai rồi, ngươi phải đặt là Trùng mới đúng."
"Về sau đừng tự xưng là Trương Tòng Long nữa, đổi thành Trương Tòng Trùng hoặc Trương Trường Trùng cũng được."
Sau khi Tiêu Y mắng Trương Tòng Long một trận vẫn chưa cảm thấy đã ghiền.
Nàng nhìn qua Ngao Đức bên cạnh, lúc này mới nhắm họng súng vào Ngao Đức.
"Còn ngươi cũng là một tên chẳng biết mình biết ta, chỉ dựa vào chút thực lực ấy của ngươi mà cũng dám nhắc tới Ngao gia?"
"Nếu ta là ngươi, ta tự mình tìm một chỗ để ở, có đánh chết cũng không ra khỏi cửa, dù sao thực lực quá yếu, không mặt mũi gặp người."
"Ra đường là làm mất mặt Ngao gia, là sự sỉ nhục cho Ngao gia."
"Cha ngươi sao có thể chịu để cho một tên như ngươi ra ngoài đi lung tung vậy? Ông ta không cần mặt mũi à?" "Hay đã nghĩ thông suốt rồi. À, hẳn là nghĩ thông suốt rồi, bằng không thì cũng không muốn ngươi đi tìm nữ nhân để ký thác hi vọng vào đời sau đâu."
"Ôi, mẹ của ta ơi a, vừa nhìn liền biết Ngao gia các ngươi chưa từng học hành bài bản rồi."
"Các ngươi chưa từng nghe câu rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con của chuột thì đào hang sao?”
"Các ngươi một tên là nỗi nhục của Tê Châu, một tên là sỉ nhục của Ngao gia tụ lại với nhau, quả nhiên là vật họp theo loài, ngưu tâm ngưu, mã tâm mã."
Sau khi Tiêu Y mắng một trận mặt không đỏ, hơi thở không gấp, nhưng cũng cảm thấy có chút mệt mỏi.
Nàng chỉ vào hai người nói: "Chờ đấy, chờ ta uống miếng nước rồi ta lại mắng chết các ngươi." Tiêu Y bên này ừng ựng uống nước, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
Lời của Tiêu Y như từng quả bom không ngừng rơi xuống, sau đó nổ tung làm mọi người sững sờ.
Không ai ngờ một nha đầu thanh thuần như Tiêu Y mắng người lại lợi hại đến như thế.
Trong lòng Giản Bắc cảm thấy may mắn, Tiêu Y có ấn tượng không tốt với hắn ta nhưng hắn ta không chạy đến trêu chọc Tiêu Y, bằng không cũng bị mắng như mưa rồi.
Giản Nam cũng lộ vẻ mặt kinh ngạc, trong tay cầm hạt linh đậu, nửa ngày chưa tỉnh hồn lại.
Kế Ngôn trầm ổn tỉnh táo, có một cỗ khí tức cự tuyệt người ta từ ngàn dặm, giống như cao nhân không gần nhân gian. Lữ Thiếu Khanh cà lơ phất phơ, bất cần đời, vô lại đến mức khiến cho người †a hận không thể đánh chết hắn.
Duy chỉ có Tiêu Y là cho Giản Nam cảm giác gần gũi, cảm thấy so với hai sư muội, vẫn là sư muội Tiêu Y này tương đối đáng yêu, giống với người bình thường.
Bây giờ xem ra thanh thuần đáng yêu chỉ là bề ngoài, bên dưới lớp mặt nạ ấy cũng là một con hổ cái con.
Sự hung hăng của nàng cũng khiến cho người ta sợ hãi.
Hiện trường sau khi yên tĩnh một hồi thì Lữ Thiếu Khanh lại gõ bàn, nói với Giản Nam: "Ngồi ỳ đó làm gì, lát nữa nhớ bảo vệ linh đậu của ta."
Bị lời này của Lữ Thiếu Khanh cắt ngang, đám người cũng lấy lại tinh thần.
"Ta, ta phải giết ngươi!" Ngao Đức bị mắng đỏ ngầu cả mắt.
Ngao Đức phân nộ đã bất chấp tất cả, mặc kệ nơi này là đâu, việc hắn ta muốn làm bây giờ là xé miệng Tiêu Y ra, đánh chết Lữ Thiếu Khanh.
Ban nấy Giản Nam còn đang nghi ngờ lời của Lữ Thiếu Khanh là có ý gì, giờ thì đã hiểu rõ.
Đây là muốn nàng ta xuất thủ.
Mặc dù trong lòng có kháng cự, nhưng vẫn xuất thủ theo ý Lữ Thiếu Khanh.
"Râm!"
Ngao Đức bị đánh bay ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận