Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2077

Chương 2077Chương 2077
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Lữ Thiếu Khanh một bước biến mất, Tiêu Y chỉ có thể nhìn qua Kế Ngôn.
“Đại sư huynh, đó là ai?”
“Có ai không?”
Kế Ngôn nhìn thoáng qua hướng đó, ngữ khí mang theo nghỉ hoặc: “Không biết, lần đầu tiên ta gặp.”
Tiêu Y càng thêm tò mò, kéo áo Kế Ngôn: “Đại sư huynh, dân ta đi xem thử.”
Kế Ngôn vung tay lên mang theo Tiêu Y cùng tiểu Hắc biến mất ngay tại chỗ. Mà nơi xa, vẫn cuồn cuộn khói đặc, trời đất chấn động, Phượng thành rơi xuống, hủy diệt hoàn toàn.
Nhưng động tĩnh chưa tới - mười ngày nửa tháng thì vẫn chưa dừng lại.
Bóng dáng màu đen nhảy ra từ trong cây ngô đồng sau khi trốn ra xa xa từ trên cao nhìn xuống, nhìn Phượng thành ngã xuống phía xa. Còn cả núi Ngô Đồng nổ tung.
Giọng của bóng dáng màu đen mang theo hoảng sợ: “Là, là ai?”
“Thế giới này có ai có thể sử dụng một kiếm khủng bố như vậy sao? Ngay cả quy tắc cũng có thể chặt đứt, tuyệt đối là tồn tại kinh khủng, tộc Phi Cầm gặp nạn rồi.”
Nhưng rất nhanh bóng đen trấn định lại, hắn ta thấp giọng nói: “Không nhắm tới ta, tốt lắm, đáng tiếc một chỗ ở tốt như vậy.”
“Trời đất đại biến, phải tranh thủ thời gian tăng cường thực lực mới được, nếu không sẽ phiền phức lắm.” ^À¡, lại phải đi tìm một nơi thích hợp mới được. Móa nó, hai chỗ tốt đều bị người quấy rầy, thật khó mà.”
Trong tiếng thở dài, bóng đen phóng ra một bước định xuyên qua tọa độ không gian rời khỏi nơi này.
Nhưng mà sau một khắc! HE”
Bóng đen cảm nhận được đầu của mình giống như trực tiếp đâm vào bức tường che kín.
Tường thành cứng rắn vô cùng, đâm cho hắn ta mắt nổi đom đóm, đầu óc xoay mòng mòng. “Hỏng bét!”
Bóng đen cũng là một con lão hồ ly, mặc dù đâm đến mức thấy sao trên trời nhưng phản ứng của hắn ta rất nhanh.
Hắn ta lập tức ngửi thấy mùi nguy hiểm, không nói hai lời liền hóa thành một đạo thiểm điện bay thẳng khỏi mặt đất. Bất chấp tất cả, chạy trước tính sau.
Nhưng mà giọng Lữ Thiếu Khanh vang lên: “Muốn chạy, ngoan ngoãn chạy vào trong lòng ta đi!” Sau một khắc chính là thần thức phô thiên cái địa, giống như thuỷ triều mãnh liệt lao đến, bao phủ bóng đen.
“AI”
Bóng đen kêu đau đớn một tiếng, ôm đầu kêu thảm một tiếng, cũng chạy không nổi nữa.
Sau khi nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh, hắn ta hét lên một tiếng: “Tại sao là ngươi?”
Lữ Thiếu Khanh cười hắc hắc: “Tại sao không thể là ta? Đã lầu không gặp!”
Tay phải vồ một cái, không gian bên cạnh bóng đen bị phong tỏa thêm một bước, cả người đã ở trong một chiếc lồng chim.
“Đáng chết! Tiểu tử, buông ral”
Bóng đen không phải người khác, chính là cây ngô đồng trước đó Lữ Thiếu Khanh đã từng gặp.
So với dáng vẻ trụi lủi trước đây thì đã có thay đổi rất lớn. Trước đó là hình thái một cái cây, giờ hắn ta đã thành hình người.
Một cụ già không cao, trên đầu trọc lóc không có được mấy cọng tốc.
Giống như một ông cụ hiện lành, có một chòm râu hoa râm không dài.
Hắn ta bị nhốt, giãy dụa trái phải nhưng không cách nào phá khỏi giam cầm của Lữ Thiếu Khanh.
“Đáng ghét!” Cây ngô đồng tức giận, phẫn nộ quát Lữ Thiếu Khanh: “Tiểu tử, thả ta ra.”
“Không thả!” Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm tới gần, mặc dù là hình tượng một lão già nhưng trong cái nhìn của Lữ Thiếu Khanh thì chẳng hề khác gì với mỹ nữ tuyệt thế. “Mau sà vào lòng ta.”
“Muốn cho ta đi theo ngươi? Không có cửa đâu!” Cây ngô đồng không chút nghĩ ngợi liên cự tuyệt.
Hắn ta không có chút cảm tình nào với Lữ Thiếu Khanh. Tên này trước đó đã lừa hắn ta một khoản.
Hiện tại gặp mặt, chỉ hận thực lực của mình không đủ, đánh không được cái tên khốn này.
Nhắc đến thực lực của Lữ Thiếu Khanh, trong lòng cây ngô đồng cũng âm thầm chấn kinh.
Trước đó lúc gặp mặt, Lữ Thiếu Khanh chẳng qua chỉ là một thằng nhãi Nguyên Anh kỳ, bây giờ lại khiến hắn ta nhìn không thấu.
Trong lòng cây ngô đồng thầm giật mình, quả nhiên rất mạnh, mình không nhìn nhầm.
Nhưng mà, tiểu tử khốn kiếp ngươi, nhánh cây trước đầy ta cho ngươi là để kết thiện duyên với ngươi, ngươi không niệm tình ta thì thôi, giờ muốn cả cái cây ta à? Nằm mơi Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm đánh giá cây ngô đồng, sắc mặt ông lão hồng nhuận, trạng thái tinh thần rất tốt. Cường độ giãy dụa có thể cảm nhận ra được.
Chí ít cũng là cảnh giới Luyện Hư kỳ.
Mặc dù loại thần vật như cây ngô đồng không am hiểu chiến đấu, nhưng nếu so sánh thì đối với người thường, cùng cảnh giới, chưa chắc đã có thể đánh thắng được.
Tuy nhiên đáng tiếc là, cây ngô đồng gặp Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh khôi phục một phần thực lực, nhưng đã có thể đi ngang trong cảnh giới Luyện Hư kỳ rồi.
Cây ngô đồng gặp phải hắn cũng coi như không may.
Lữ Thiếu Khanh càng xem càng thích, nước bọt chảy ào ào.
“Nào, cùng ta về nhà, con của ngươi chờ mong được đoàn tụ với phụ thân ngươi đấy.” “Ngươi ra ngoài chơi bời lầu như vậy, cũng nên về nhà thực hiện trách nhiệm của người làm phụ thân rồi.”
Nhi tử?
Cây ngô đồng sửng sốt một chút, một gương mặt mo tràn đầy nghỉ hoặc.
Con mọe nó ta có nhi tử lúc nào vậy?
Trên đời này còn có một cây cái khác sao?
Cây ngô đồng dừng giãy dụa: “Ta có nhi tử từ khi nào?” “Fuck!” Lữ Thiếu Khanh chấn kinh, không thể tin được nhìn qua cây ngô đồng, chỉ vào hắn ta hét to: “Lão già cầm thú ngươi.” “Ngươi đến Yêu giới, sống với đám cầm thú lâu ngươi cũng thành cầm thú rồi sao?”
“Nhi tử của ngươi mà ngươi còn quên, ngươi còn là thần thụ sao?“
“Ngươi thì là Ngô Đồng Thần thụ gì chứ, ngươi phải là Cầm Thú thụ.”
Cầm Thú thụ?
Cây ngô đồng muốn chửi thê: “Nói hươu nói vượn, ngươi đang nói hươu nói vượn.” Râu ria trắng xóa run lên một cái, tức chết hắn ta.
“Ngươi còn không nhận sao?” Lữ Thiếu Khanh tiếp tục hét lớn: “Ngươi đem con của ngươi cho ta, bản thân ngươi thì chạy đi phong lưu khoái hoạt, ta tay phần tay nước tiểu nuôi nhi tử ngươi lớn, ta dễ dàng sao?”
“Tranh thủ thời gian cùng ta trở về, cho hắn tình thương của phụ thân đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận