Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 3311: Nguyên lai là ngươi! (length: 6709)

Cho phép đầu hàng?
Nụ cười lạnh trên mặt Loan Sĩ lập tức cứng đờ.
Trong mắt hắn, ánh sáng đỏ bùng lên, hắn muốn hoài nghi nhân sinh.
Tên khốn Lữ Thiếu Khanh này mà cũng có người muốn?
Cái gì chó má Tiên Đế?
Dù Loan Sĩ có thâm sâu đến đâu, không lộ ra ngoài, nhưng giờ phút này, hắn vẫn có chút mất bình tĩnh.
Mộc Vĩnh cũng trợn mắt há hốc mồm.
Vị Tiên Đế này muốn làm gì?
Cảm thấy thời gian qua dễ chịu quá nên muốn tự tìm một đống phân đến bên cạnh tự làm mình buồn nôn sao?
Đồng ý loại người này đầu hàng, thật đúng là không thể tưởng tượng nổi?
"Thần phục trước bản Tiên Đế, giao ra thế giới của ngươi..."
Giọng nói của Xương Triết Tiên Đế vang vọng giữa trời đất, như tiếng thần linh quanh quẩn bên tai mỗi người.
Thế giới?
Nghe đến lời này, mọi người đều chấn kinh.
Không dám tin nhìn về phía Lữ Thiếu Khanh ở xa.
Hắn lại có được một thế giới sao?
Nếu là lời nói từ miệng Tiên Đế thốt ra, chắc chắn không phải loại thế giới bình thường.
Nhất định là vô số thế giới thuộc về Lữ Thiếu Khanh.
Nguyệt và Tinh như đã hiểu rõ vì sao Lữ Thiếu Khanh lại có sức mạnh khác biệt với thế giới này.
Hơn nữa nhìn có vẻ không yếu.
Nếu không cũng tuyệt đối không thể giao chiến với Xương Triết Tiên Đế lâu như vậy.
Phàm là người bình thường đứng trước Tiên Đế, đừng nói mấy hiệp, một hiệp cũng không trụ nổi.
Mộc Vĩnh không thể tin, đồng thời cũng hiểu được, "Hóa ra đây mới là bí mật lớn nhất của hắn, trách sao hắn lại khó chơi đến thế..."
Người có một thế giới tương đương với việc có thể điều động toàn bộ sức mạnh của thế giới đó.
Thảo nào lại phách lối ngông cuồng, khó ưa ghê tởm như vậy!
Khi Loan Sĩ lần nữa tỉnh táo lại, ánh mắt hắn lấp lánh, lộ ra vài phần tham lam.
Một thế giới, nếu như cướp đoạt được, tuyệt đối có thể tăng lên thực lực của mình.
Mộc Vĩnh nhận ra, trong lòng khinh bỉ, "Động tâm?"
Thấy đồ tốt là muốn, tham lam thành tính, không có chút nguyên tắc nào.
Loan Sĩ cười nhạt một tiếng, "Nếu là trước đây, ta nhất định sẽ cướp lấy."
"Hiện tại, nó không còn thỏa mãn được ta..."
Để tăng cường sức mạnh, Loan Sĩ có thể làm bất cứ điều gì.
Nhân nghĩa đạo đức gì đó đối với hắn mà nói là những thứ không tồn tại.
"Hắn muốn đầu hàng, ta xem ngươi còn có thể làm gì..."
Lữ Thiếu Khanh nghe Xương Triết Tiên Đế vậy mà lại đồng ý hắn đầu hàng, nhất thời cũng hơi sững sờ.
Kịch bản có chút không đúng.
Đáng lẽ phải từ chối mới phải.
Nhưng câu nói tiếp theo của Xương Triết Tiên Đế cho hắn biết vì sao lại được chấp nhận.
Xương Triết Tiên Đế để mắt tới thế giới của hắn.
"Được thôi," Lữ Thiếu Khanh vừa nghĩ, vừa lớn tiếng nói, "Chỉ là một cái thế giới thôi mà, ta còn sợ không làm vừa lòng được đại ca chứ."
"Ngươi về trước đi chờ, đợi ta lấy thế giới ra rồi sẽ đi tìm ngươi, như vậy được chứ?"
"Sâu kiến!" Xương Triết Tiên Đế lạnh lùng mở miệng.
Nó lười nói nhảm, trong nháy mắt, lại ra tay lần nữa.
Theo nó đưa tay ra, trời đất lại một lần nữa bị một bàn tay to lớn bao phủ.
Lữ Thiếu Khanh lại bị giam cầm, nó vẫn muốn đích thân bắt lấy Lữ Thiếu Khanh.
Hừ!
Lữ Thiếu Khanh hừ lạnh trong lòng, ánh mắt chợt lóe, con mắt âm dương đồ án lại một lần nữa xuất hiện.
Chiêu thức cũ không có tác dụng với hắn.
Âm dương đồ án xuất hiện, trong mắt Lữ Thiếu Khanh, trời đất hiện lên những màu sắc khác nhau.
Phần lớn đều là màu trắng đen, cũng có một chút màu xám.
Nhưng đòn công kích của Xương Triết Tiên Đế lại có màu sắc rực rỡ, lộng lẫy, khó nhìn thấy rõ ràng.
Lữ Thiếu Khanh biết, màu sắc rực rỡ biểu thị cho sự tồn tại mà hắn bất lực chống lại.
Hắn chỉ có thể ra tay với những màu đen trắng và xám.
"Vù!"
Kiếm quang lóe lên, Lữ Thiếu Khanh từ trong kẽ tay của Xương Triết Tiên Đế thoát ra ngoài.
Dù chỉ là ba màu đen, trắng, xám, Lữ Thiếu Khanh cũng cảm thấy vô cùng tốn sức.
Sau khi thoát ra, khí tức của hắn trở nên yếu ớt hơn.
Cả người như vừa mới vớt lên từ trong nước, mồ hôi ướt đẫm quần áo, thở hổn hển.
Thể lực và sức mạnh đã hao tổn bảy tám phần.
Đầu hắn đau dữ dội, thế giới bên trong cũng không chịu nổi.
"Đau quá..."
Lữ Thiếu Khanh nghiến răng, ôm đầu, hít một hơi lạnh.
Hắn nhìn Xương Triết Tiên Đế, cảm thấy đầu càng thêm đau nhức.
Đánh không lại, thật sự đánh không lại!
Thực lực của Tiên Đế mạnh hơn tưởng tượng rất nhiều.
Thật sự là khoảng cách giữa sâu kiến và thần linh.
Hắn giờ không còn cách nào tiếp tục đánh nữa.
Lữ Thiếu Khanh thu hồi Mặc Quân kiếm, hắn không dễ chịu, Mặc Quân kiếm cũng không chịu đựng nổi.
Sau khi thu kiếm về, Lữ Thiếu Khanh giả vờ như không muốn tiếp tục ra tay, lớn tiếng nói với Xương Triết Tiên Đế: "Đại ca, ta đã nói là đầu hàng rồi mà, huynh còn ra tay, thật đau lòng ta quá đi!"
"Hắn..."
Mặt Mộc Vĩnh biến sắc mấy lần, da đầu tê dại, trong lúc nhất thời hắn không biết phải hình dung Lữ Thiếu Khanh như thế nào.
Tên gia hỏa này, thật sự...
Xương Triết Tiên Đế đã xuất chiêu mấy lần, chưa nói là toàn lực, nhưng sức mạnh đó cũng không phải người bình thường có thể chống cự được.
Hết lần này đến lần khác, Lữ Thiếu Khanh vẫn cứ đỡ được, lại còn nhởn nhơ sống nhăn răng.
Khí tức thì có vẻ suy yếu, nhưng nói chuyện vẫn khí phách.
Với một Lữ Thiếu Khanh như thế, Mộc Vĩnh không biết phải nói gì, cuối cùng chỉ có thể cắn răng, mắng một câu: "Thật mẹ nó yêu nghiệt!"
Ngoài từ "yêu nghiệt", Mộc Vĩnh không tìm được từ nào khác để hình dung.
"Nhưng như thế vẫn chưa đủ," Loan Sĩ ở bên cạnh lên tiếng, giọng lạnh lùng, "Chút thực lực đó còn chưa đủ để đối phó với Tiên Đế, quá yếu..."
Trong mắt người khác, thực lực của Lữ Thiếu Khanh đã là kinh thiên động địa.
Nhưng Loan Sĩ biết rõ, chút thực lực đó vẫn chưa đủ để đối phó với Tiên Đế.
Để đối phó với Tiên Đế, đừng nói giết Tiên Đế, muốn làm Tiên Đế bị thương, Lữ Thiếu Khanh còn cần phải thể hiện nhiều hơn sức mạnh và con át chủ bài.
Mộc Vĩnh lạnh giọng nhắc nhở Loan Sĩ: "Thiên kiếp của hắn đã thất bại rồi, còn có thể có bao nhiêu thực lực?"
"Sức mạnh của một thế giới? Trước mặt Tiên Đế, chút sức mạnh đó đáng gì?"
Loan Sĩ trở thành Tiên Đế thì có lợi cho hắn, nhưng có cơ hội là hắn sẽ thêm một đòn làm Loan Sĩ khó chịu.
Loan Sĩ không để Mộc Vĩnh trong lòng: "Cứ chờ xem..."
Ở phía xa, Xương Triết Tiên Đế nhìn Lữ Thiếu Khanh, trong ánh mắt đã thêm một tia kinh ngạc.
Nhìn chằm chằm vào Lữ Thiếu Khanh, cuối cùng chậm rãi mở miệng: "Hóa ra là ngươi, con kiến cỏ này..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận