Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1990

Chương 1990Chương 1990
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Toàn Phụng Nhật kêu lớn tiếng như chó sủa, sắc mặt cực kỳ dữ tợn kinh khủng: “Ngươi đang vu khống.” “Ngươi đang vu khống Khuyển tộc chúng ta!” “Không sai, làm sao Vương của ta lại phản bội tấu thú tộc được?”
“Xương Thần? Không phải là do các ngươi tạo ra chứ?” Những thú khác còn bán tín bán nghi, còn thú của Khuyển tộc trực tiếp không tin.
Lữ Thiếu Khanh lại lên tiếng lần nữa: “Không sai, là lừa các ngươi đấy, thế nào?”
“Dù sao cũng đã chơi chết Vua chó của các ngươi rồi, các ngươi có thể làm gì chúng ta?”
Liễu Xích không nhịn được gầm lên với Lữ Thiếu Khanh: “Hỗn đản, ngươi có thể im mồm lại không?”
Há miệng một cái còn lợi hại hơn cả pháp khí mê hoặc nhân tâm, có thể khiến cho lửa giận của người ta từ từ ứa ra.”
Còn không ngăn kịp, tẩu thú tộc và phi cầm tộc vĩnh viễn đừng nghĩ đến chuyện dừng lại.
Liễu Xích nói với các cao thủ Luyện Hư kỳ của tấu thú tộc: “Ta có thể làm chứng lời Hùng huynh nói câu nào cũng là thật.”
“Nếu các ngươi không tin, ta có thể thề.” Hung Trừ thở phì phì.
Cái trò thề này cũng là học Lữ Thiếu Khanh.
Vì thế, lại càng khiến thú ta tức giận.
Bởi như vậy, các thú đưa mắt nhìn nhau, nhất thời bán tín bán nghi. Ngay cả thú của Khuyển tộc cũng thế.
Lúc này, Doanh Kỳ mới lên tiếng: “Nếu không tin, thì trước mắt cứ ngăn cản thú bên dưới chiến đấu đã, rồi mọi thú đến sâu trong Thận Cốc xem thử liền rõ ràng.” “Chuyện lớn thế này không cần phải nói đùa.”
Chưa hết, nàng ta chỉ vào Mặc Họa phía xa xa, nêu ra ví dụ: “Mặc Hoạc là Vương của chúng ta, nhưng hiện tại chúng ta cũng muốn giết hắn ta.”
“Kẻ phản bội Yêu tộc, không thể giữ.”
Doanh Kỳ lộ ra dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng thường ngày, khí thế trấn áp toàn trường. Thân là tộc trưởng Ưng tộc, nếu không phải nàng ta không muốn tranh, thì căn bản Mặc Họa không thể làm tộc trưởng phi cầm tộc.
Cho nên, một khi nàng ta lạnh lùng lên tiếng, cho dù là thú của Mặc Nha tộc cũng không dám tùy ý mở miệng phản đối.
Chủ yếu là vì Mặc Nha tộc chỉ còn lại có hai Luyện Hư kỳ, thế đơn lực bạc, không dám tùy tiện nói lung tung. Toàn Phụng Nhật lạnh lùng nhìn Doanh Kỳ, không nói gì. Mấy thú của Khuyển tộc đều đứng bên cạnh hắn ta.
Toàn Diệu chết rồi, hắn ta là thú có bối phận cao nhất Khuyển tộc.
Tất cả các thú đều đang chờ quyết định của hắn ta.
Hiện tại Toàn Phụng Nhật cũng tiến thoái lưỡng nan. Doanh Kỳ đối mặt với hắn ta, nói: “Nếu Khuyển tộc các ngươi không phục, có thể ra tay.” “Các ngươi, có thể đánh bại chúng ta sao?”
Không hổ là tộc trưởng Ưng tộc, trực tiếp uy hiếp Toàn Phụng Nhật.
Sắc mặt Toàn Phụng Nhật lại càng khó coi hơn.
Khuyển tộc có nhiều Luyện Hư kỳ nhất tấu thú tộc, có tới chín vị.
Toàn Diệu và Toàn Dập vẫn lạc, chỉ còn lại bảy người. Ngoại trừ số ở lại Kỳ thành, bên cạnh Toàn Phụng Nhật, kể cả hắn ta vào cũng mới chỉ có năm thú.
Trước mắt, thú bên phi cầm tộc nhiều hơn bọn họ.
Hắn ta nhìn sang Vương Mâu, Nguyên Bá và cả tộc trưởng Hồ tộc Hồ Xá vừa chạy đến bên cạnh.
Ba vị tộc trưởng Vương tộc đều tỏ vẻ lạnh nhạt, dùng thái độ trầm mặc bày tỏ lập trường của mình.
Nếu đánh nhau, bọn họ sẽ không ra tay.
Tất cả đều không phải kẻ ngu, lần này phi cầm tộc và tẩu thú tộc đánh nhau rõ ràng không bình thường. Hiện giờ có cơ hội dừng lại, không một thú nào nguyện ý tiếp tục đần độn đánh xuống. Chớ nói chi là còn nghi ngờ có tồn tại kinh khủng như Xương Thần.
Trái tim của Toàn Phụng Nhật chìm xuống tận đáy cốc. Khuyển tộc trước kia ngang ngược càn rỡ, hiện giờ Toàn Diệu chết rồi, không một ai sản sàng đứng ra nói một câu công đạo.
Nghiệp chướng!
Hiện giờ xảy ra xung đột sẽ bất lợi với Khuyển tộc, cho nên hắn ta đành cắn răng lạnh lùng nói: “Việc này sẽ không dừng lại ở đây.”
“Ngày sau, Khuyển tộc ta nhất định phải đòi công đạo.” Hắn ta vừa dứt lời, một giọng nói vang lên: “Sợ quá! Một đám chó nhát gan!”
Mấy thú Toàn Phụng Nhật tức giận nhìn sang, thấy được kẻ vừa nói chuyện lại chỉ có thể nghiến răng ken két.
Lữ Thiếu Khanh gầm lên với bọn họ: “Nhìn cái gì? Chưa từng thấy soái ca sao?”
“Chó nhát gan!” “Tộc trưởng bị đánh chết, thế mà không báo thù?”
“Kéo cái gì mà ngày sau? Sợ thì cứ nhận là sợ đi. Tới đây, biến về bản thể, để ta xem có gắp được đuôi của các ngươi ra không.”
Liễu Xích, Hung Trừ và Doanh Kỳ xạm mặt lại.
Rốt cuộc gia hỏa này muốn làm gì?
Lúc này rồi còn đổ thêm dầu vào lửa, hắn mới là chó săn của Xương Thần hay sao? Những thú khác cũng đầu nhìn sang. Tiểu tử này đâu ra thế?
Toàn Phụng Nhật và cả Khuyển tộc giận không kiềm chế nổi.
Toàn thân hắn ta run rẩy vì giận dữ: “Đáng chết, cái tên gia hỏa hỗn đản nhà ngươi dám nhục nhã Khuyển tộc ta?
“Ta muốn liều mạng với ngươi.”
“Tử chiến, ta và ngươi thế bất lưỡng lập, không đội trời chung.”
“Trưởng lão, liều mạng với hắn. Dám sỉ nhục Khuyển tộc chúng ta, cửu tộc đầu diệt.” Liễu Xích lại ôm trán rên rỉ. Xem như hắn ta đã cảm nhận được nỗi đau khổ của Thiều Thừa, cũng hiểu được vì sao Thiều Thừa cứ luôn mồm gọi Lữ Thiếu Khanh là hôn trướng.
Có đồ đệ hỗn trướng thế này rất dễ hao tổn thọ nguyên. Đột nhiên Hung Trừ không muốn lên tiếng nữa. Hắn ta lại có xúc động muốn động viên Toàn Phụng Nhật giết Lữ Thiếu Khanh luôn cho rồi. Thấy Khuyển tộc đều xúc động mãnh liệt, Lữ Thiếu Khanh không hề sợ hãi, nói với Doanh Kỳ: “Doanh tộc trưởng, ngươi xem, bọn chó nhát gan này không nghe lời, chúng ta cùng chơi chết bọn chúng đi!”
Nhìn Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm sáng bừng như nắng, Doanh Kỳ cũng muốn ôm đầu. Nàng ta cảm thấy đầu mình nhưng nhức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận