Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2901: Ta thế nhưng là độc nhất vô nhị tồn tại (length: 6878)

Trong màn sương mù Luân Hồi, tối tăm mịt mờ.
Tiếng gào thét từ màn sương mù Luân Hồi phát ra, tựa như tiếng rên rỉ của oan hồn, khiến người ta kinh sợ.
Lữ Thiếu Khanh cùng Tư Phì, Nhiễm hai vị Thần Vương đứng đối diện nhau.
"Sâu kiến!"
Thần Vương Tư Phì lộ vẻ dữ tợn, trong ánh mắt ngập tràn hận ý.
"Sâu kiến, ngươi thật to gan, ngươi đáng chết!"
Thần Vương Nhiễm cũng có vẻ mặt tương tự.
Hai vị Thần Vương hận không thể băm Lữ Thiếu Khanh thành trăm mảnh.
Bọn chúng cho rằng mình có thể tính kế Lữ Thiếu Khanh.
Không ngờ hai người chúng lại bị Lữ Thiếu Khanh tính kế.
Kiếm quang kinh khủng, khiến chúng có cảm giác như sắp gặp 'Thái nãi nãi' (bà cố).
Mà lại!
"Sâu kiến, rốt cuộc ngươi là ai?"
Khi giao đấu với Kế Ngôn, Kế Ngôn có thực lực rất mạnh, kiếm ý sắc bén.
Ngoài sự mạnh mẽ, Kế Ngôn không mang đến cho chúng cảm giác nào khác.
Còn Lữ Thiếu Khanh, chẳng những mạnh mẽ mà còn cho chúng một loại cảm giác bị khắc chế.
Cứ như Lữ Thiếu Khanh là kẻ thù tự nhiên của chúng.
Cảm giác này rất mơ hồ, nhưng lại tồn tại thật sự.
Nếu như nói, một kiếm của Kế Ngôn có thể chém đứt mười điểm máu của chúng, thì một kiếm của Lữ Thiếu Khanh có thể chém đứt mười hai, mười ba điểm máu.
Tăng phúc sát thương một cách rõ rệt.
Sự kỳ quái của Lữ Thiếu Khanh khiến hai vị Thần Vương vô cùng bực bội.
Trước giờ chỉ có chúng khi dễ Tiên nhân, chứ không có Tiên nhân nào có thể khi dễ được chúng.
Đối diện với câu hỏi của hai vị Thần Vương, Lữ Thiếu Khanh cười khẩy, nháy mắt mấy cái, "Các ngươi đoán xem?"
"Rống, ngươi, sâu kiến, ngươi đáng chết!"
Hai vị Thần Vương bị Lữ Thiếu Khanh làm cho tức giận đến nổi cả da gà, sự giận dữ như muốn phá thể mà ra.
Màn sương mù Luân Hồi như mất hết khí thế cũng điên cuồng tuôn ra.
"Sâu kiến, ta muốn thôn phệ hết huyết nhục của ngươi..."
"Đừng có mà ở đó khoác lác," Lữ Thiếu Khanh lớn tiếng cắt ngang lời hai vị Thần Vương, "Nhục thân của ta bất khả xâm phạm, cũng không sợ răng chó của các ngươi gặm nát?"
Nói đến thân thể, hai vị Thần Vương không khỏi liếc nhìn thân thể Lữ Thiếu Khanh.
Qua lớp y phục rách rưới, chúng thấy làn da bên ngoài của Lữ Thiếu Khanh bóng loáng, không có nửa vết thương nào.
Trong mắt hai vị Thần Vương đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Không, không thể nào..."
Hai vị Thần Vương ngay lập tức có một loại cảm giác thế giới này không chân thật.
Bọn chúng là Đọa Thần, từ nhục thân đến linh hồn đều đã trải qua cải tạo.
Trong cùng cảnh giới là vô địch.
Nhục thân của bọn chúng mạnh hơn Tiên nhân không chỉ gấp mười lần.
Mà bây giờ, lại xuất hiện một kẻ có nhục thân còn mạnh hơn cả chúng.
Rốt cuộc ai mới là Đọa Thần?
Hai vị Thần Vương đã bắt đầu nghi ngờ nhân sinh.
Có phải bọn chúng đang nằm mơ không?
"Sâu kiến, ngươi..."
Hai vị Thần Vương lúc này mới phát hiện Lữ Thiếu Khanh còn khó đối phó hơn cả Kế Ngôn.
Hay nói cách khác, đáng sợ hơn.
Kế Ngôn có phòng ngự vô địch, nhưng cuối cùng cũng có lúc kiệt sức, đó chính là nhược điểm của Kế Ngôn.
Mặc dù mạnh, nhưng vẫn là một Tiên nhân bình thường.
Lữ Thiếu Khanh nhục thân cường hãn, không hề thấy bất kỳ nhược điểm nào.
Rốt cuộc ai mới là Đọa Thần?
Hai vị Thần Vương một lần nữa nghi ngờ nhân sinh.
"Ngươi cái gì mà ngươi?" Lữ Thiếu Khanh đắc ý nói, "Không nghĩ ra lại có tồn tại mạnh như các ngươi à?"
"Lũ ngu xuẩn, nhìn cho rõ đây, ta thế nhưng là tồn tại độc nhất vô nhị trên thế gian!"
Tồn tại độc nhất vô nhị?
Hai vị Thần Vương liếc nhìn nhau, đều thấy được vẻ tham lam trong mắt đối phương.
"Sâu kiến, giao thân thể của ngươi ra..." Thần Vương Tư Phì tham lam liếm môi, nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh như thể đang nhìn một món mỹ vị cực phẩm, hận không thể nuốt chửng Lữ Thiếu Khanh ngay.
Trong mắt Lữ Thiếu Khanh có chút lóe sáng, cười càng thêm vui vẻ, "Muốn nuốt ta?"
"Nằm mơ đi!"
"Cho các ngươi xem chút đồ tốt đây..."
Theo tiếng hắn dứt, hai tia chớp một trắng một đen hiện ra.
Như hai con Thần Long đang nhìn chằm chằm hai vị Thần Vương.
"Đây, đây là cái gì?"
Cảm nhận được khí tức đáng sợ truyền đến từ hai tia chớp.
Hai vị Thần Vương lập tức bắt đầu sợ hãi, đó là sự sợ hãi bắt nguồn từ linh hồn.
"Ầm ầm!"
"A!"
Hai tia chớp trắng đen riêng rẽ giáng xuống người Thần Vương Tư Phì và Nhiễm, hai vị Thần Vương lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Điện quang giáng xuống, như dao xẻ thân thể hai vị Thần Vương.
Thân thể hai vị Thần Vương trong nháy mắt tan thành từng mảnh, một phần biến mất trong điện quang.
"Rống, rống..."
Trong tiếng kêu thảm thiết thê lương, khí tức của hai vị Thần Vương giảm sút nghiêm trọng.
Đối mặt với Lữ Thiếu Khanh, bọn chúng bắt đầu nảy sinh ý muốn rút lui.
"Hắc hắc," Lữ Thiếu Khanh cười đắc ý nói, "Để các ngươi thấy sự lợi hại của ta!"
Sau đó, không gian xung quanh dao động, tiên thức lan ra, mãnh liệt hướng về phía hai vị Thần Vương.
Mang theo tư thế muốn thôn phệ hai vị Thần Vương.
"Các ngươi đừng hòng trốn, đều là của ta, hắc hắc, nuốt, lực lượng của các ngươi, ta có thể..."
Lời còn chưa dứt, sắc mặt Lữ Thiếu Khanh bỗng nhiên thay đổi hoàn toàn, lớn tiếng kêu lên, "Ngao, sao có thể?"
"Má nó, các ngươi chờ đó...."
"Ta lập tức đi đây, dựa vào, cút đi..."
Vẻ mặt Lữ Thiếu Khanh kinh hãi.
Tiên thức vừa phóng ra, đã như quân tan tác, dễ dàng sụp đổ, cấp tốc rút lui.
"Sâu kiến, khặc khặc..."
"Ngươi là của ta, sâu kiến..."
Hai vị Thần Vương như thể đột nhiên trở nên mạnh mẽ, trong làn sương mù Luân Hồi cuộn trào, không gian xung quanh thân thể bọn chúng cũng vặn vẹo tương tự.
Dao động vô hình lan tỏa, giống như tiên thức cũng đang hướng về phía Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh vẻ mặt kinh hãi, rồi thân thể đột nhiên bất động.
"Khặc khặc..."
"Là của ta, của ta..."
Trong thức hải Lữ Thiếu Khanh, sau khi ý thức của hai vị Thần Vương xông vào, đầy vẻ đắc ý.
Bọn chúng vốn tưởng lần này sẽ thảm bại bỏ chạy.
Không ngờ Lữ Thiếu Khanh lại chủ động dùng tiên thức đối phó bọn chúng.
Tiên thức của Lữ Thiếu Khanh dễ dàng sụp đổ khiến hai người cảm thấy tình thế xoay chuyển.
Không nói hai lời, lập tức đuổi theo Lữ Thiếu Khanh giết vào thức hải.
Chỉ cần đánh bại Lữ Thiếu Khanh ở đây, thôn phệ ý chí và linh hồn Lữ Thiếu Khanh, bọn chúng không những có thể chuyển bại thành thắng mà còn có thể đoạt được nhục thân vô cùng kiên cố của Lữ Thiếu Khanh.
"Khặc khặc, sâu kiến ngu xuẩn, tự tìm đường chết!"
"Sâu kiến, mau ra đây chịu chết!"
Hai vị Thần Vương vô cùng đắc ý, lớn tiếng gào thét, đồng thời thân ảnh hai người cũng kéo ra một khoảng cách rất lớn.
Đều đang phòng bị đối phương.
Nhưng mà, khi hai vị Thần Vương nhìn rõ hoàn cảnh nơi này thì trong nháy mắt trợn tròn mắt....
Bạn cần đăng nhập để bình luận