Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2197: Chương 2197

Chương 2197: Chương 2197Chương 2197: Chương 2197
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm “Ôi!” Lữ Thiếu Khanh nhìn Mộc Vĩnh, yếu ớt thở dài, trả lời: “Hiện giờ ta rất không vui” “Ta đắm chìm trong nỗi bi thương phải chia cắt sư phụ sư muội, chờ tâm tình ta tốt lại đã rồi nói.”
Mẹ nói
Mộc Vĩnh sa sâm mặt. Hắn ta biết mọi chuyện sẽ không dễ dàng như thế đâu mà, nhưng không ngờ nổi mấy người Thiều Thừa vừa đi chân trước, chân sau Lữ Thiếu Khanh đã bắt đầu giở trò.
“Ngươi muốn vi phạm lời thầ sao?”
Những người khác cũng ngạc nhiên.
Không thể vừa thề trước mặt mọi người lật mặt một cái liên vi phạm được.
Không muốn sống sao?
Đạo tâm bị phản phệ, đừng nói tới tu luyện, có thể giư được mạng nhỏ cũng không tệ rồi.
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, cười hắc hắc: “Nào có, đã thề rồi, đương nhiên ta sẽ không vi phạm.”
“Ta chỉ chờ tâm tình tốt lên, vượt khỏi nỗi đau lòng ly biệt thì ta lại ra tay.”
Mộc Vĩnh rất thông minh, lập tức hiểu ra.
Trong lòng hắn ta muốn chửi một vạn lần. Hắn ta phát hiện một lỗ hổng.
Chủ quan rồi.
Hắn ta không quy định thời gian.
Dù Lữ Thiếu Khanh đã thề là sẽ bịt khe hở sau khi đoàn Thiều Thừa rời đi.
Nhưng Thiều Thừa rời đi bao lầu? Không hề quy định cụ thể khoảng thời gian này, thế là Lữ Thiếu Khanh hào phóng chui lọt vào cái khe hở này. Thật hèn hại
Thật vô sỉ
Xem như Mộc Vĩnh đã hiểu vì sao Lữ Thiếu Khanh không sợ thầ.
Lữ Thiếu Khanh có thể lớn mật chơi trò chơi mặt chữ, không hề sợ hãi chút nào. Mộc Vĩnh tức giận. Mình vẫn bị Lữ Thiếu Khanh lừa rồi. Những người khác cũng rất kinh ngạc, sau đó lập tức hiểu ra.
Không đợi những người khác nói cái gì đó, một giọng nói lạnh lùng vang lên giữa không trung: “Tự cho là thông minhil”
“Sự kiên nhẫn của chúng ta có hạn, ngươi có thể thử một chút.”
Tiếng nói mang theo sát ý lạnh như băng, lạnh lùng cảnh cáo.
Lữ Thiếu Khanh bất đắc dĩ thở dài: “Ôi, còn nói là Hợp Thể kỳ không thể nhúng tay vào nữa, chậc chậc.” “Vào quan tài rồi còn thò đầu ra, không biết xấu hổ là gì!” “Nhưng cũng có thể hiểu được, dù sao thì quái vật cũng thật sự đáng sợ, không tiếc liên thủ với Ma tộc để bắt nạt soái ca nhân tộc là ta đầy.”
“Có thể hiểu được, có thể hiểu được.”
Tiếng nói không lớn, lại vang vọng khắp Nhữ Thành.
Tất cả mọi người nghe xong thì sắc mặt ai nấy đầu kỳ quái.
Ý trào phúng trong lời nói, đến đứa trẻ ba tuổi cũng có thể nghe được.
“Được, được!” Vị cao thủ Hợp Thể kỳ nấp trong bóng tối giận tím mặt: “Muốn chết!” Hô!
Tựa như một trận gió thổi qua, một khắc sau, trời đất tối thui.
Tất cả mọi người hoảng sợ ngấng đầu lên, một bàn tay lớn từ trên trời giáng xuống, Bàn tay tản ra khí tức đày dục, đáng sợ.
Tựa như một bàn tay của tiên nhân tự chín tầng trời mò xuống, bất kỳ thứ gì trên thế gian này cũng không thoát khỏi bàn tay lớn này.
Bàn tay lớn đè xuống Lữ Thiếu Khanh.
Dưới bàn tay này, cả tòa Nhữ Thành đều run lẩy bẩy.
Tất cả mọi người đều tin chắc rằng, nếu không phải ra tay khắc chế người khác Nhữ Thành sẽ bị sụp đổ chỉ trong chớp mắt.
Mộc Vĩnh ngay lập tức lùi lại thật xa, lạnh lùng nhìn Lữ Thiếu Khanh.
“Muốn chết!” Mộc Vĩnh cười lạnh.
Hắn ta không cho rằng Lữ Thiếu Khanh có thể chống được uy lực của Hợp Thể kỳ, dù Lữ Thiếu Khanh rất mạnh nhưng có mạnh hơn nữa thì cũng chỉ là Luyện Hư kỳ.
Mà theo như Mộc Vĩnh thấy, sắc mặt Lữ Thiếu Khanh chỉ lạnh nhạt, không sợ hãi căng thẳng chút nào.
Mộc Vĩnh ngạc nhiên. BỊ Hợp Thể kỳ nhằm vào lại có thể bình tĩnh như thế sao?
Gia hỏa này, tố chất tâm lý mạnh vậy sao? Đối mặt với Hợp Thể kỳ còn có thể thong dong như vậy? Quả nhiên, ngươi nhất định phải chất.
Tuyệt đối không thể để gây tai họa cho thế giới này.
Mộc Vĩnh thầp giọng nói: “Giờ thì xem ngươi chết thế nsafol”
Nhưng mài
Một khắc sau, một vòng kiếm quang sáng lên, phóng lên tận trời, tựa như một vầng mặt trời bùng cháy.
Như một luồng sáng xé rách tấm màn đêm bao phủ thế giới.
Âm!
Sức mạnh hủy thiên diệt địa bộc phát, cả tòa Nhữ Thành chấn động, mặt đất cứng rắn băng liệt, dường như bên dưới đó có vô số con địa long đang xoay người.
Vô số người kinh hãi, một khi cỗ sức mạnh này bộc phát, chẳng những Nhữ Thành bị hủy mà cả đám tu sĩ cấp thấp bọn họ cũng không trốn thoát được.
Nhưng chẳng mấy chốc đã có một người hừ một tiếng. Sức mạnh cuồng bạo tứ ngược lập tức được bình ổn lại.
Có Hợp Thể kỳ âm thầm ra tay để ổn định lại Nhữ Thành. Đám người còn chưa tỉnh hồn, nhìn lên trời.
Kế Ngôn cầm kiếm dứng đó, thiên địa sáng trong, đón lấy ánh nắng, hắn ta như Kiếm Thần hạ phàm, ánh sáng óng ánh khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Ai thắng ai thua?
Rất nhiều người đang thắc mắc. Kế Ngôn và cao thủ Hợp Thể kỳ kia lại không ra tay nữa, mọi người không cách nào biết được thắng thua.
Nhưng không khí xung quanh dường như lạnh đi rất nhiều.
Không ít người cảm thấy da gà da vịt của mình dựng đứng, thầm cảm thấy nguy hiểm.
Mộc Vĩnh cười hỏi: “Làm sao? Còn dự định tiếp tục bi thương nữa sao?”
Lữ Thiếu Khanh bất đắc dĩ thở dài: “Ôi chao!” “Không có cách nào khác, trên địa bàn nhân tộc mà lại bị Ma tộc cưỡi lên đầu hết đái lại ỉa, bi ai quá!”
Lữ Thiếu Khanh khiến cho sắc mặt rất nhiều người trở nên khó coi, không ít người âm thầm tức giận.
Nhìn theo Lữ Thiếu Khanh, không ít người sinh ra vài phần đồng tình.
Lữ Thiếu Khanh không nói gì thêm nữa, chỉ sải bước đi về phía khe hở.
Khe hở còn lớn hơn lúc trước một phần ba. Tối như mực, không tài nào thấy rõ được bên trong, ngoác ra cái miệng to như chậu máu, tản mát ra khí tức khiến cho người ta sợ hãi.
Lữ Thiếu Khanh cau mày nhìn vào bên trong, hắn đưa thần thức vào trong thăm dò.
Lữ Thiếu Khanh chậm rãi vươn tay ra, ở biên giới, tia chớp đen như ngửi được mỹ vị, nhanh chóng tụ tập lại Lữ Thiếu Khanh.
Chớp mắt Lữ Thiếu Khanh đã bị tia chớp màu đen bao phủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận