Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2163: Chương 2163

Chương 2163: Chương 2163Chương 2163: Chương 2163
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Tiêu Y nghe thấy Tuyên Vân Tâm bân cạnh thấp giọng nói: “Đúng là một tên tiểu tử khốn kiếp.”
Tình cảnh này, Tuyên Vân Tâm cũng không kìm được sinh lòng đồng tình với Gia Cát Huần.
Gặp Lữ Thiếu Khanh, cũng coi như nàng ta không may.
“Đi thôi, đi dạo phố, ta dẫn ngươi đi xem thử đô thị phồn vinh nhất Trung Châu, để đồ ma tộc nhà quê ngươi được nhìn thấy chút sự đời.” Lữ Thiếu Khanh vung tay lên, Gia Cát Huân bị một cỗ sức mạnh hơi nâng lên, dù nàng ta không tình nguyện cũng không có cách nào.
“Thả, thả ta ra, ta không đi!” Gia Cát Huân gầm thét.
Ai muốn cùng ngươi dạo phố?
Thiều Thừa không nhịn được, tiểu tử khốn kiếp, tán gái mà tán thế này à?
“Thiếu Khanh, đừng làm ẩu, dù sao người ta cũng là nữ hài tử.”
Tán gái, ngươi biết không? Dịu dàng nhất định phải đặt lên hàng đầu. “Người ta không bằng lòng, ngươi cũng đừng miền cưỡng.”
Gia Cát Huân lúc này giống gặp trị âm, không sai, chính là như vậy.
Ngươi làm sư phụ, hãy tranh thủ ngăn hắn lại đi.
Tiểu tử khốn kiếp, có thể học theo sư phụ ngươi một chút không?
Lữ Thiếu Khanh nói với Thiều Thừa: “Sư phụ, con cùng nàng đi dạo phố là có liên quan đến chuyện của sư nương, người chắc chắn con không nên miễn cưỡng chứ?” Thiều Thừa nghe vậy, lúc này đổi giọng: “A, nếu vậy thì, đi đi.”
Gia Cát Huân: ???
“Hai người các ngươi cùng đi theo làm gì?”
Ra cửa Lữ Thiếu Khanh hết sức bất mãn với Tiêu Y và Tuyên Vân Tâm đang ởi theo mình.
“Cho hai người chúng ta chút không gian riêng tư không được sao?”
Gia Cát Huân gầm thét: “Khốn kiếp, ai muốn có không gian riêng tư với ngươi?”
Có không gian riêng tư với tiểu tử khốn kiếp ngươi, ta còn không bằng chết đi coi như xong.
Tiêu Y hắc hắc cười không ngừng: “Nhị sư huynh, ta đi theo cùng không phải vì sợ hai người các huynh buồn sao?”
“Thêm một người thêm náo nhiệt mà.”
Ta không tin ngươi mang theo Gia Cát tỷ tỷ ra ngoài chỉ đơn thuần là dạo phố.
Bản thân ngươi cũng nói có liên quan đến sư nương, ta không đi theo cùng, ta ngốc à?
Về phần Tuyên Vân Tâm, càng mặt lạnh, lười trả lời câu hỏi này của Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh thở dài một tiếng, nói với Gia Cát Huân: “Ngươi xem, ta không đuổi được hai bóng đèn bọn họ, ngươi bỏ qua cho ta nhé.” Gia Cát Huân cười lạnh một tiếng: “Ta lại hi vọng các nàng đi theo.”
Có người đi theo, chí ít trong sạch của ta còn được bảo vệ một chút.
Nếu không bị tên khốn kiếp ngươi mang ra ngoài, có trời mới biết ngươi sẽ làm gì ta. “Nhị sư huynh, hắc hắc, huynh định mang Gia Cát tỷ tỷ đi dạo ở đâu?” Tiêu Y cười hì hì hỏi.
Hiếm thấy chủ động nói ra ngoài muốn dạo phố.
Chắc chắn Nhị sư huynh có ý đồ với Gia Cát tỷ tỷ.
Nói không chừng còn đem sư nương ra làm bia đỡ đạn. Đơn thuần là muốn tạo sự lãng mạn, tại cơ hội.
“Mang nàng đến những nơi ta quen thuộc.” Tiêu Y bên này nghi ngờ, Nhữ thành, Nhị sư huynh có nơi nào quen thuộc sao?
Ánh mắt Tuyên Vân Tâm và Gia Cát Huân đồng loạt nhìn qua Lữ Thiếu Khanh.
Hai cặp đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm, tim người bình thường đã sớm đập như bị bệnh tim rồi.
Lữ Thiếu Khanh lại hết sức lạnh nhạt, không nhìn ánh mắt hai người.
Hai tay hắn chắp sau lưng, thản nhiên đi lên phía trước, Gia Cát Huân bị hắn khống chế, như bị một sợi dây thừng kéo, bay cách mặt đất. Tuyên Vân Tâm không nhanh không chậm đi theo bên cạnh hắn.
Tuyên Vân Tâm cũng muốn hỏi Lữ Thiếu Khanh muốn làm gì.
Nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng.
Mặc dù trên bầu trời xuất hiện khe hở màu đen, trong khe xuất hiện quái vật màu đen.
Tu sĩ và quái vật giao chiến trên bầu trời. Không ngừng sinh ra ba động khiến trời đất thỉnh thoảng run rẩy một chút, làm lòng người sinh ra bàng hoàng. Mặc dù trên bầu trời có chiến đấu, Nhữ thành bên dưới vẫn tương đối bình tĩnh.
Trên đường phố còn có người đến người đi, rất nhiều người thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn chiến đấu xa xa.
Đoàn người Lữ Thiếu Khanh đi trên đường nhanh chóng hấp dẫn ánh mắt của người chung quanh.
Ánh mắt rất nhiều người chủ yếu rơi sau lưng Lữ Thiếu Khanh.
Gia Cát Huân mặc dù không phải mỹ nữ tuyệt đỉnh, nhưng cũng là mỹ nữ nhất đẳng, lại thêm dáng người ma tộc cao lớn, phối hợp thêm sự tự tin của Luyện Hư kỳ mà nàng ta biểu hiện, tăng thêm đặc thù, làm cho người ta khó mà quên.
Tuyên Vân Tâm không cần nói, tồn tại top ba của phong hoa bảng.
Một thân áo đỏ, như một đóa hoa hồng tiên diễm, một mực thu hút ánh mắt người ta. Một tím một đỏ, bên cạnh còn có một Tiêu Y giọng nói ngọt ngào động lòng người. Dáng vẻ thanh tuần ấy không biết đã miều sát bao nhiêu nam tu sĩ.
Lữ Thiếu Khanh mang theo ba mỹ nữ nghênh ngang đi lại, dân đến sự hiếu kỳ của rất nhiều người.
“Ai vậy?”
“Thế mà có ba mỹ nữ đi theo.”
“Suyt, là hắn, Lữ Thiếu Khanh.”
Những ngày này Lữ Thiếu Khanh đã sớm lên hot search, trở thành người nổi tiếng mọi người trong Nhữ thành đầu biết.
“Hắn dẫn theo Gia Cát Huân của ma tộc là muốn làm gì?” “Quan hệ của bọn hắn tốt vậy sao?”
Người chung quanh nghị luận âm 1, Lữ Thiếu Khanh lại cười tủm tỉm nói với người chung quanh:
“Ta bị nàng quấn lấy không còn cách nào khác, chỉ có thể mang nàng ra đi dạo, mọi người đừng cười nàng.”
Tu sĩ nhân tộc chung quanh nghe vậy, lập tức giật mình, nhao nhao cười lên.. “Ha ha, nên thế, nghe nói Ma Giới căn cỗi, chưa từng thấy phồn hoa của nhân tộc chúng ta cũng là rất bình thường.” “Ha ha, còn tưởng rằng truất thế nào, hóa ra là một đồ nhà quê.”
“Phồn vinh của nhân tộc chúng ta há bọn hắn có thể tưởng tượng được.”
Đối với ma tộc, tu sĩ nhân tộc cũng không có hảo cảm gì. Dù Gia Cát Huân là một cái mỹ nữ, bọn hắn cũng muốn mở miệng trào phúng. Lời nói chung quanh khiến Gia Cát Huân tức giận đến mặt mũi trắng bệch.
Từ khi nào nàng ta thành người nhà quê rồi?
Còn cả đám nhân loại khốn kiếp các ngươi, ta muốn nếm thử, lúc ta tới đây đã sớm nếm thử rồi, còn cần chờ đến bây giờ sao?
Đầu óc của các ngươi đầu là đầu óc heo sao?
Nàng ta muốn phản bác, nhưng mà nàng ta không làm được, những lời phản bác của nàng ta đầu biến mất trong tiếng cười nhạo của tu sĩ nhân tộc xung quanh.
“Đáng, khốn kiếp đáng ghét!” Đợi sau khi ít người một chút, Gia Cát Huân nổi giận đùng đùng quát: “Ngươi dám làm nhục ta như vậy, ta tuyệt đối sẽ không buông tha ngươi.” “Đâu có.” Lữ Thiếu Khanh quay đầu, thành khẩn nói với nàng ta: “Ta là thật tâm muốn cùng ngươi dạo phố, để ngươi nếm thử sự phồn vinh của Nhữ thành một chút.” “Ta vì muốn tốt cho ngươi thôi.”
“Khốn kiếp!” Gia Cát Huân không tin, tiếp tục gầm thét: “Sỉ nhục ta trước mặt mọi người, thù này ta nhớ kỹ.” “Được.” Lữ Thiếu Khanh lộ ra bất đắc dĩ, nói: “Ta dẫn ngươi đến nơi bí mật một chút nhé.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận