Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1683

Chương 1683Chương 1683
Trong lòng hai người đồng thời gầm hét lên, móa, còn có thiên lý nữa không, đã lợi hại như vậy rồi vẫn thích ăn cướp.
Nhưng, vì cái mạng nhỏ của mình, hai người chỉ có thể ngoan ngoãn đem trữ vật giới chỉ giao ra.
Sau đó hai người một lần nữa bỏ chạy về phía xa, lần này bọn hắn quyết định chưa tới Trung Châu tuyệt đối không dừng lại.
Lữ Thiếu Khanh cầm hai cái trữ vật giới chỉ, nhìn qua hai người đang lập tức trốn thật xa, hắn ngạc nhiên: "Ta chỉ định lấy chút linh thạch, còn lại trả bọn hắn. Từ bao giờ bọn hắn trở nên hào phóng vậy rồi?"
Sau đó mở ra xem, lập tức ghét bỏ: "Chỉ hai ba trăm vạn viên linh thạch, vật liệu cũng chỉ có chút xíu, chả trách lại từ bỏ.
Chân muỗi có nhỏ cũng là thịt, sau khi Lữ Thiếu Khanh thu về, bóng dáng lóe lên, biến mất khỏi chỗ cũ.
Đợi khi Lữ Thiếu Khanh xuất hiện, hắn đã đi tới một dãy núi hiếm có dấu chân người.
Trong phương viên trăm dặm không có bất kỳ vết tích hoạt động nào của con người.
Lữ Thiếu Khanh lơ lửng giữa không trung, nhìn lướt qua chung quanh, rất hài lòng, tiếp theo ngẩng đầu nhìn bầu trời: "Đến thời điểm độ kiếp rồi."
Trong thời gian hai mươi năm, Lữ Thiếu Khanh không cố hết sức truy cầu nâng cao cảnh giới.
Phần lớn thời gian tiến vào Thời Quang Ốc là để lĩnh hội pháp thuật, kiếm quyết, nâng cao tạo nghệ trận pháp của mình.
Bảy, tám năm trước hắn đã đạt đến Hóa Thần hậu kỳ cảnh giới tầng chín.
Từ cảnh giới Hóa Thần đột phá cảnh giới Luyện Hư kỳ cũng không phải cảnh giới thực lực đến là được, tâm cảnh nhất định phải viên mãn, cũng chính là cần một cơ hội, một cơ duyên trong lời người khác nói.
Giống như trước đó hắn giúp Giản Nam, một khi tâm cảnh đột phá, nước chảy thành sông tiến vào cảnh giới Hóa Thần.
Lữ Thiếu Khanh hiểu tu luyện tâm cảnh hơn so với bất kỳ ai, trong việc tu luyện tâm cảnh, không ai có thể vượt qua hắn được.
Trên thực tế lúc cảnh giới hẳn đạt tới, hắn đã có thể đột phá Luyện Hư kỳ rồi.
Nhưng hắn không vội vàng nâng cảnh giới mà đè ép lại, để tốc độ mình chậm lại.
Có đôi khi, dục tốc bất đạt.
Hiện tại, Lữ Thiếu Khanh biết đã đến lúc rồi.
Ma tộc xâm lấn, quy mô lần này không phải là những cuộc đánh nhỏ, tác chiến đặc chủng nữa.
Lần này có đại quân xâm lấn, chiến đấu quy mô lớn.
Tương lai, toàn bộ Thập Tam Châu cũng có thể bị tác động, chiến hỏa liên miên, sinh linh đồ thán.
Còn cả Ngao Tuyển và Công Tôn Khanh từ Trung Châu tới cũng khiến hắn ngửi thấy mùi nguy hiểm.
Trung Châu đã bắt đầu không an lòng rồi.
Tăng thực lực lên đã trở thành việc cần thiết, thực lực tăng lên, tiến vào Luyện Hư kỳ, thiên hạ rộng lớn nơi nào cũng có thể đi.
"Ai!" Lữ Thiếu Khanh lộ ra rất ưu Thương: "Làm một trạch nam sao lại khó như vậy chứ?"
"Ta đắc tội ai rồi?"
"Hừ, sau khi tiến vào Luyện Hư kỳ, cho dù đánh không lại ta vẫn có thể chạy, Thập Tam Châu, chỗ nào mà không đi được?"
Lữ Thiếu Khanh hừ một tiếng, cổ tay khẽ đảo, không ngừng có vật liệu rơi trên mặt đất, trận văn rơi xuống, quang mang lóe lên, đại trận dùng để chuẩn bị đối kháng thiên kiếp đã bố trí xong.
Sau khi kiểm tra một lượt đồ mình đã chuẩn bị, Lữ Thiếu Khanh ngẩng đầu lên, ánh mắt chớp động: "Bắt đầu đi!"
Khí tức cường đại phóng lên tận trời, bầu trời mây đen dày đặc, sấm sét vang dội.
Trên bầu trời, mây đen giống như từ trong hư không đột nhiên xuất hiện, ngắn ngủi mấy hơi thở bao phủ toàn bộ bầu trời, thiên địa cũng trong tích tắc trở nên đen tối, đưa tay khó nhìn rõ năm ngón tay.
Tiếp đến bầu trời lôi xà lăn lộn, quấn quanh, điện quang thỉnh thoảng lấp lóe trên tâng mây khiến cho đại địa đen tối có thêm chút xíu ánh sáng.
"Ầm ầm!"
Trong tầng mây vang lên tiếng sấm, từng đạo thiểm điện lóe lên trong tầng mây.
Lữ Thiếu Khanh ngẩng đầu, kiếp vân dày đặc đang không ngừng dành dụm lực lượng, uy áp cường đại không ngừng tăng cường.
Cuồng phong gào thét, thiên địa chấn động, sinh sống ở đây mấy chục năm, trên trăm năm nhưng lần đầu tiên những động vật ở đây mới cảm nhận được thiên uy khủng bố như vậy, dọa cho bọn chúng tè ra quần, thất kinh phi nước đại trốn về phía xa.
Ủy áp càng lúc càng lớn, dưới áp lực cường đại của tai kiếp, mặt đất không ngừng chấn động, tựa như phát sinh địa chấn, hơn nữa cấn cảm cũng càng ngày càng mãnh liệt.
"Ầm ầm!"
Cuối cùng, sức mạnh kiếp vân hoàn thành, một đạo kiếp lôi màu trắng rơi xuống.
Kiếp lôi xé rách không khí, xẹt qua chân trời, mang theo khí tức hủy diệt hết thảy hung hăng rơi xuống đầu Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh đối mặt với kiếp lôi rơi xuống, không tránh không né, cũng không dùng pháp khí hoặc điều động trận pháp gì để ngăn cản.
Hắn trực diện kiếp lôi, dùng thân thể của mình nghênh đón kiếp lôi đến.
"Rầm!"
Kiếp lôi tốc độ cực nhanh, chỉ trong chớp mắt đã liền từ vạn mét trên không trung đi đến trước mặt Lữ Thiếu Khanh, bổ mạnh lên người hắn.
Điện quang mãnh liệt bao phủ, hóa thành mặt trời chói mắt, trong nháy mắt bóng dáng Lữ Thiếu Khanh biến mất, trời đất chỉ còn lại hào quang chói sáng.
Quang mang rất nhanh biến mất, Lữ Thiếu Khanh lại xuất hiện. "Grừ!" Mà lúc này, Lữ Thiếu Khanh mới la lên, gào lên một tiếng: "Đau chết mất."
Trong miệng Lữ Thiếu Khanh phun ra một ngụm khói trắng, tóc xoã tung, từng cọng dựng thẳng đứng lên.
Quần áo trên người tạm thời không hề hấn gì, tuy nhiên dưới lớp quần áo, cơ thể hắn đã đỏ hồng một mảng.
Uy lực kiếp lôi không phải nói đùa, cú bổ này, Lữ Thiếu Khanh cảm thấy như đại chùy ngàn cân nện lên người hắn.
Hắn từng tu luyện Thái Diễn Luyện Thể Quyết, nhục thể cường hãn đến mức khủng bố, cho dù là nhục thân ma tộc cùng cảnh giới cũng không thể nào so được với hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận