Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 3182: Đại Tạp hà (length: 6737)

Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn cùng nhìn về phía xa.
Sau lưng bọn hắn là một bức bình phong vô hình.
Phía sau bình phong là một vùng đen kịt, tương phản rõ rệt với ánh sáng trắng nơi đây, tạo thành hai thế giới khác biệt.
Bọn hắn từ trong bóng tối bước ra, đến nơi này.
Đồng thời, bọn hắn muốn quay lại đã không còn cách nào.
Bức bình phong vô hình đã chặn mất đường lui của bọn hắn, không thể quay về, chỉ có thể tiếp tục tiến lên.
Ánh mắt đảo quanh, thần thức dò xét, không thấy gì cả.
Nơi này là một khoảng hư vô.
Dường như chỉ tồn tại để chứa đựng kiếm ý.
Khi kiếm ý nơi đây biến mất, ánh sáng đã trở nên ảm đạm, lộ ra vẻ trống rỗng, không có gì cả.
"Phía trước!" Kế Ngôn chỉ về phía trước, giọng quả quyết nói: "Phía trước có thứ gì đó."
Rồi hắn dẫn đầu bay về phía trước.
Lữ Thiếu Khanh đuổi theo, "Ngươi chắc là có gì đó chứ?"
Kế Ngôn gật đầu, "Ta cảm nhận được."
"Trời ạ," Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Kế Ngôn, "Còn nói đây không phải địa bàn của ngươi?"
"Ta không cảm thấy gì, ngươi lại cảm nhận được, nơi này chắc chắn là nơi an táng kiếp trước của ngươi."
"Ôi cha, kiếp trước ngươi là một đại lão hả?"
"Lợi hại như vậy mà cũng bị người giết, rốt cuộc ngươi chọc phải ai vậy?"
Lữ Thiếu Khanh vừa bay vừa xoa cằm suy đoán: "Ừm, bộ dạng điểu kia của ngươi, cứ như cả thiên hạ đều nợ ngươi tiên thạch ấy."
"Còn cả cái tính xấu kia nữa, động chút là đòi đánh nhau, chọc cho người ta tức giận cũng thường, bị người ta vây đánh đến chết cũng rất bình thường."
Nói rồi, hắn nhìn quanh, rụt cổ lại, cảm thấy rất đau đầu, "Mẹ ơi, ngươi trùng sinh giờ là để đoạt lại hết tất cả hả?"
"Mẹ nó, chắc chắn ngươi chọc không ít kẻ thù, phải làm gì đó mới được. . . ."
Kế Ngôn mặt không chút biểu cảm nhìn Lữ Thiếu Khanh, "Ngươi muốn nói gì?"
"Chúng ta chia tay đi!"
Lữ Thiếu Khanh nghiêm túc nói: "Ngươi muốn đi báo thù, đừng mang ta theo."
"Đi theo ngươi, ta không hưởng được tí lợi lộc nào mà còn phải lo lắng sợ hãi, cuộc sống thế này sao mà chịu được. . . ."
Kế Ngôn duỗi tay ra, nói: "Trả kiếm ý lại cho ta."
"Cút!" Lữ Thiếu Khanh không khách khí mắng, như chó giữ miếng ăn, nhe răng ra, "Nằm mơ."
"Đây là đồ của ta, không liên quan gì đến ngươi."
"Ha ha. . ." Kế Ngôn cười lạnh một tiếng, một bước phóng ra, trực tiếp biến mất trước mặt Lữ Thiếu Khanh.
"Trời ơi!" Lữ Thiếu Khanh hoàn toàn phát điên, đối mặt với sư huynh của mình, Lữ Thiếu Khanh đôi khi cảm thấy rất kinh ngạc.
Kế Ngôn miễn nhiễm với những lời lảm nhảm của hắn quá rồi, có đôi khi không miễn dịch nổi, là trực tiếp đánh nhau.
Khiến cho hắn chẳng chiếm được lợi lộc gì.
Thật bực bội là, dù ngoài miệng nói gì, thực tế, hắn vẫn là đi theo sau.
"Ma quỷ đều đáng ghét như vậy sao?" Lữ Thiếu Khanh lầm bầm theo sau: "Đại lão cái gì chứ, kiếp trước toàn là đồ quá phách lối, xong rồi bị người ta đánh chết thành ma quỷ thôi."
"Ta khổ quá mà. . ."
Lữ Thiếu Khanh nhanh chóng đuổi kịp Kế Ngôn, bất quá lúc này Kế Ngôn đã dừng lại.
Sau khi Lữ Thiếu Khanh đến, nhìn về phía trước, không khỏi thốt lên: "Má!"
Trước mắt là một con sông dài, một đầu không nhìn thấy bờ, một đầu không rõ điểm bắt đầu và điểm kết thúc chắn ngang trước mặt hắn.
Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn đứng trên bờ sông, trong sông ánh sáng trắng lập lòe, từng đạo từng đạo xuyên qua.
Không phải tiếng nước chảy xiết, mà là tiếng kim loại va vào nhau, là kiếm ý.
Kiếm ý như nước sông, chảy trôi qua lại, như từ quá khứ đến, hướng về tương lai.
Lữ Thiếu Khanh thấy da đầu tê dại.
Đây là thủ đoạn gì?
Kiếm ý trong sông mỗi một đạo đều lớn hơn và nhiều hơn Thần Long hắn đã gặp trước đây.
Mỗi một tia sáng phía dưới chính là một đạo kiếm ý, tụ lại thành một dòng sông gầm thét.
Mỗi đạo kiếm ý đều khác nhau.
Phong mang, bá đạo, bạo liệt, nặng nề, âm lãnh, quỷ dị các loại.
Nơi đây như là nơi hội tụ tất cả kiếm ý trên trời đất.
Lữ Thiếu Khanh từng thấy, chưa từng thấy, đều có ở nơi này.
Đứng trên bờ sông, không có cảm giác lạnh buốt của nước, nhưng Lữ Thiếu Khanh lại cảm thấy toàn thân run rẩy.
Khí tức tỏa ra từ mỗi đạo kiếm ý đủ để khiến những ai dưới Tiên Vương tan nát cõi lòng.
Đứng ở đây, tựa như đối diện với tất cả kiếm ý của trời đất.
Nếu dám bước vào, chính là đối đầu với cả thiên hạ.
Lữ Thiếu Khanh nhìn xuống dưới, kiếm ý xuyên qua, va chạm vào nhau, kiếm ý bùng phát, phóng lên trời, nhưng không thoát khỏi phạm vi sông, va vào bờ rồi biến mất.
Uy lực va chạm của chúng khiến Lữ Thiếu Khanh khẳng định, uy lực mỗi đạo kiếm ý đều có thể sánh ngang với một kích của Tiên Đế.
Mỗi lần va chạm đều dường như mang theo sự hủy diệt của một thế giới.
Thật sự hủy thiên diệt địa.
Lữ Thiếu Khanh nhìn sang bờ bên kia, nhìn về phía trước.
Phía trước một màu trắng xóa, kiếm ý va chạm tung tóe như bọt nước, che phủ phía trước, không thấy chút điểm cuối.
Dường như vô biên vô hạn.
Lữ Thiếu Khanh nhíu mày, bọn hắn bị mắc kẹt ở đây?
Không có đường lùi, chỉ có thể tiếp tục tiến về phía trước.
Nhưng tiếng gầm rú của kiếm ý, dòng nước chảy xiết va chạm, đừng nói là bị cuốn vào trong, ngay cả bị kiếm ý văng trúng cũng đủ khiến người ta lột một lớp da.
Nơi này cho dù có cánh cũng không thể bay qua.
"Phiền phức!" Lữ Thiếu Khanh khó chịu mắng một tiếng.
Hắn tự nhận mình có phong cách không bình thường, gặp chuyện có thể dùng phương pháp lệch lạc để giải quyết.
Hiện tại, hắn thực sự bất lực.
Dù cho hắn có sấm sét đen trắng trong người, bên trong cơ thể có một thế giới thiên đạo mới, hắn cũng không có cách nào.
Sấm sét đen trắng rất mạnh, nhưng hiện tại hắn không đủ sức phát huy hết toàn bộ sức mạnh của nó.
Hành động tùy tiện, rất dễ tan thành tro bụi.
Lữ Thiếu Khanh suy nghĩ một hồi, không có cách nào, hắn nhìn về phía Kế Ngôn bên cạnh, "Sao? Cái chỗ Đại Tạp Hà này ngươi có cách gì không?"
"Đại Tạp Hà?"
Kế Ngôn ngạc nhiên, sư đệ biết tên con sông này sao?
Lữ Thiếu Khanh bĩu môi: "Nơi này đủ loại kiếm ý đều có, đủ thứ rác rưởi tập trung một chỗ, thập cẩm như vậy, không phải Đại Tạp Hà thì là cái gì?"
Lý do đơn giản như vậy khiến Kế Ngôn im lặng.
Vài nhịp thở trôi qua, Kế Ngôn mới chậm rãi mở miệng: "Trực tiếp đi qua. . . ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận