Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1187: Chữ Lữ ()viết ngược, vẫn là chữ Lữ (H) "Gừt Quái vật Tế tư một lần nữa gầm

Chương 1187: Chữ Lữ ()viết ngược, vẫn là chữ Lữ (H) "Gừt Quái vật Tế tư một lần nữa gầmChương 1187: Chữ Lữ ()viết ngược, vẫn là chữ Lữ (H) "Gừt Quái vật Tế tư một lần nữa gầm
thét với Kế Ngôn, trên gương mặt giống hình người lộ ra vẻ chán ghét.
Làm quái vật, nó ghét nhất là loại nhân loại không cách nào khống chế được.
Mà loại nhân loại này nhất định phải bóp chết, huyết nhục và linh hồn của bọn hắn phải thôn phệ toàn bộ.
Đáp lại nó là một đạo kiếm quang.
Vô Khâu kiếm rơi xuống, bóng dáng Vô Khâu cũng hiện ra, lạnh lùng nhìn quái vật Tế tư.
Đối mặt với một kiếm này của Kế Ngôn, quái vật Tế tư không có ý định trốn tránh, nó giơ song trảo của mình lên theo bản năng, định đối cứng một kiếm này.
Song khi kiếm quang đi đến trước mặt, sự mẫn cảm đặc hữu khiến vẻ mặt quái vật Tế tư kinh hoàng, nó gầm nhẹ một tiếng, vội vàng trốn tránh.
Nhưng, chung quy đã chậm một bước.
"Phụt!"
"GừI"
Âm thanh của quái vật Tế tư quanh quẩn trên bầu trời, sự thê lương trong âm thanh khiến rất nhiều người bộ tộc Nguyên Huyên sắc mặt biến đổi, vẻ mặt trở nên kinh hoảng.
Đây là giọng Tế tư đại nhân của bọn hắn, nghe, sao có chút gì đó là lạ.
Kiếm quang thối lui, cao thủ Nguyên Anh trung kỳ của bộ tộc Nguyên Huyên ở bên cạnh quan chiến kinh hoảng kêu lên: "Tế, Tế tư đại nhân!"
Dáng vẻ quái vật Tế tư rất thê thảm, một vết kiếm hẳn sâu từ bả vai nó vạch đến mu bàn tay, dòng máu màu đen tung †óe vẩy lên bầu trời.
Một kiếm của Kế Ngôn suýt nữa đã phế bỏ một cách tay của nó.
"Haha, công kích của Đại sư huynh †a mà ngươi cũng dám trực tiếp chống đỡ?" Tiêu Y ngồi trên phi thuyền quơ hai chân, vô cùng vui vẻ: "Không biết trời cao đất rộng."
Tiêu Y nhìn thấy dáng vẻ của quái vật Tế tư thì rất vui.
Loại quái vật đáng ghét này đều phải chết.
Có đại sư huynh của ta xuất thủ, quái vật chết chắc. Quái vật Tế tư càng thêm phẫn nộ, nó nổi giận gầm lên một tiếng, trong cơ thể mọc ra sương mù màu đen, vết thương trên cánh tay trong nháy mắt biến mất, khôi phục như lúc ban đầu.
Sương mù màu đen của quái vật Tế tư không ngừng xuất hiện, dưới sự khống chế của nó một lần nữa khởi xướng tấn công với Kế Ngôn.
Rốt cuộc vẫn là Nguyên Anh kỳ cảnh giới tầng tám, không thể dễ dàng bị đánh chết như vậy.
Tiêu Y nhìn Kế Ngôn và quái vật Tế tư hỗn chiến với nhau không kìm được lo lắng hỏi: "Nhị sư huynh, huynh cần giúp một tay không?”
"Ta giúp cái quái gì, từ bao giờ muội thiếu lòng tin vào Đại sư huynh của muội như vậy thế?"
Mặc dù quái vật Tế tư rất mạnh nhưng Kế Ngôn mạnh hơn, Lữ Thiếu Khanh tuyệt đối không lo lắng.
Lữ Thiếu Khanh đứng ở đầu thuyền, một đôi mắt như mắt ưng dò xét đại địa.
Hản đang quan sát động tĩnh bên dưới, cố gắng nhìn rõ hết thảy mọi việc.
Bỗng nhiên, bóng dáng Lữ Thiếu Khanh biến mất, để lại một câu: "Tự cẩn thận một chút."
"Nhị sư huynh, huynh muốn đi đâu?"
Tiêu Y trên thuyền trừng to mắt, nhìn xuống dưới nhưng không thể tìm được tung tích của Lữ Thiếu Khanh.
Lận Vũ nằm trên mặt đất, bùn đất bên cạnh ông ta đã bị máu tươi của ông ta nhuộm đỏ, tỏa ra mùi gay mũi.
Ý thức cảu Lận Vũ vẫn tỉnh táo nhưng lại không thể động đậy.
Bị quái vật Tế tư đánh lén, sương mù màu đen trong cơ thể như độc dược đang điên cuồng ăn mòn huyết nhục của ông ta, tiêu hao linh lực của ông ta.
Ông ta nhất định phải tiêu trừ sương mù màu đen trong cơ thể mới được, nếu không ông ta sẽ bị phế mất.
"Haha, lão gia!" Ngay vào lúc ông ta tiêu trừ được một nửa thì một giọng nói vang lên khiến ông ta lạnh cả người.
Cao thủ Nguyên Anh trung kỳ của bộ tộc Nguyên Huyên tới...
Lận Vũ lạnh cả người, linh lực trong cơ thể suýt chút nữa vì vậy mà mất khống chế.
Đây là thời khắc mấu chốt của ông †a, chỉ cần một chút xíu thời gian nữa ông ta sẽ có thể khôi phục bình thường.
Nhưng, kẻ địch đến khiến trong lòng ông ta nảy sinh tuyệt vọng. Lần này, cứ thế viết di chúc tại đây sao?
"Lão già, đi chết đi!" Nguyên Anh kỳ bộ tộc Nguyên Huyên đẳng đẳng sát khí, sương mù màu đen trong tay hắn ta huyễn hóa thành một một thanh đại đao, quang mang yếu ớt, tựa như lưỡi hái của tử thân, mang cho người ta tuyệt vọng.
Xong rồi!
Lận Vũ nhắm mắt lại, ông ta từ bỏ rồi.
Đã đến nước này, ông ta không còn ôm bất kỳ hi vọng gì.
Ông ta cũng lười phản kháng.
Tên Nguyên Anh kỳ bộ tộc Nguyên Huyên phát hiện ra sự tuyệt vọng của Lận Vũ, hắn ta cười haha: "Cuối cùng cũng có thể diệt trừ tên Phản đạo giả ngươi, đến lúc đó chắc chắn Tế tư đại nhân sẽ ban cho ta thêm nhiều sức mạnh hơn..."
Sau khi nói xong, hắn ta hung hăng phất tay, sương mù màu đen hóa thành đại đao đánh về phía Lận Vũ.
"Sức mạnh gì?"
Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên khiến tâm thần Lận Vũ và Nguyên Anh kỳ bộ tộc Nguyên Huyên chấn động.
"Ait"
Nguyên Anh kỳ bộ tộc Nguyên Huyên hét lớn.
Trả lời hắn ta là một thanh trường kiếm, từ trên trời giáng xuống, nhanh như thiểm điện.
Lực đại thế chìm, một kiếm xuống như muốn bổ cả thế giới, cường độ cường đại, uy áp kinh khủng, tốc độ như tia chớp khiến tên Nguyên Anh kỳ bộ tộc Nguyên Huyên không kịp phản ứng. Hắn ta lập tức bị một kiếm chém từ đầu tới đuôi thành hai nửa, máu tươi phun ra tại chỗ.
"AI"
Tên Nguyên Anh kỳ bộ tộc Nguyên Huyên kia kêu thảm một tiếng, sương mù màu đen trong cơ thể thanh chóng xuất hiện hóa thành một đám.
Mặc dù hắn ta có thực lực Nguyên Anh kỳ, nhưng trong cơ thể hắn ta không có nguyên anh, chỉ có một cỗ sương mù màu đen.
Nồng đậm nặng nề, có khí tức không rõ tên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận