Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1625

Chương 1625Chương 1625
"Ta sắp bị chưởng môn đánh chết." Lữ Thiếu Khanh liếc mắt.
Sau đó cố ý hung thần ác sát nói với nàng ta: "Nơi này là Thiên Ngự Phong, ngươi là cô nương Bích Vân Phong đừng có ngông nghênh."
"Nếu không ta đuổi ngươi ra đấy."
Doãn Kỳ rút cự kiếm ra vung vẩy hai cái với Lữ Thiếu Khanh, sau khi uy hiếp một phen thì kéo Thái Mân đẳng sau nói: "Đi, ta dẫn muội đi tìm một chỗ ở."
Lữ Thiếu Khanh nhắc nhở Thái Mân nói: "Đợi vài ngày nữa chúng ta đi thành Thiên Phỉ."
Lữ Thiếu Khanh đắc ý, thoải mái nhàn nhã nằm mấy ngày, sau khi cho bản thân triệt để buông lỏng một phen rồi mới bắt đầu bận rộn.
Hắn lắc mình rời khỏi vị trí cũ, về trong gian phòng của mình.
Nơi này vẫn không có thay đổi gì, Lữ Thiếu Khanh thăng cấp đại trận chung quanh một chút, sau đó cổ tay lật một cái, mấy cái trữ vật giới chỉ xuất hiện trong tay.
Đây là trữ vật giới chỉ của Mị Bắc Lạc, Ngao Trường Đạo và Ngao Tăng, cộng thêm của Hề Hạc, tổng cộng bốn cái.
Lữ Thiếu Khanh thầm thì: "Xem thử đợt này có thể kiếm được một ít không."
"Hóa Thần, tốt xấu cũng có chút vốn liếng chứ?"
"Để ta phất lên sau một đợt nào!"
Lữ Thiếu Khanh nói thầm, đồng thời quả quyết bắt đầu bạo lực phá giải. Trữ vật giới chỉ đầu tiên mở ra dĩ nhiên là của Hề Hạc, đây là tiểu nhân vật, Lữ Thiếu Khanh cũng chẳng ôm bao nhiêu hi vọng.
Mở ra đầu tiên để tránh phá hỏng †âm trạng của mình.
Thực tế cũng đúng như suy nghĩ của Lữ Thiếu Khanh, trong trữ vật giới chỉ của Hề Hạc không được bao nhiêu đồ tốt.
"Không có vật liệu cực phẩm, linh thạch cũng chỉ có ba trăm vạn viên?"
"Quỷ nghèo!"
Lữ Thiếu Khanh vô cùng ghét bỏ, quả nhiên mở ra đầu tiên là đúng, nếu mở ra cuối cùng chắc chắn sẽ phá hỏng tâm trạng của ngày của mình.
Hơi sửa sang lại một chút, Lữ Thiếu Khanh liền mở ra trữ vật giới chỉ của Ngao Tăng, kiểm tra một chút, vẻ mặt vẫn rất tệ.
"Vãi, lão già này cũng là quỷ nghèo sao?"
"Ta chọc phải ổ quỷ nghèo à?"
Linh thạch và vật liệu trong trữ vật giới chỉ của Ngao Tăng ít đến thảm thương.
Vật liệu cấp năm, cấp sáu vẫn còn một tí, đan dược, linh phù cao cấp cũng có, nhưng đã không nhiều lắm.
Tính ra, cũng có giá trị khoảng bốn năm ngàn vạn viên linh thạch, sau đó linh thạch cũng được khoảng một ngoàn vạn, vô cùng không phù hợp với thân phận trưởng lão Ngao gia, cao thủ cảnh giới Hóa Thần của Ngao Tăng.
Trữ vật giới chỉ của Ngao Tăng tổng giá trị chỉ khoảng bảy tám ngàn vạn viên linh thạch, giá trị vô cùng không phù hợp với thân phận. Lữ Thiếu Khanh bỗng nhiên kịp phản ứng: "Ta doạ dẫm hắn năm ngàn vạn viên linh thạch, không phải hắn đã đi góp đông góp tây, sau đó quay về phải đem đi cầm để trả nợ rồi đấy chứ?"
Càng nghĩ, cũng chỉ có khả năng này.
Trước vay tiền của người khác, viết giấy nợ, sau khi lấy được trữ vật giới chỉ về phải lấy đồ trong trữ vật giới chỉ ra để trả nợ.
Lữ Thiếu Khanh chửi ầm lên: "Ngao gia tuyệt tình như vậy sao?”
"Người trong nhà bị người ta cướp đồ doạ dẫm, không bỏ chút tiền chuộc à? Ngược lại còn bảo người bị cướp tự đi kiếm tiền?"
"Lạnh lùng tuyệt tình, keo kiệt hẹp hòi, sớm muộn gì cũng phải tiêu diệt nó."
Số linh thạch của hai trữ vật giới chỉ còn chưa tới hai ngàn vạn viên, Lữ Thiếu Khanh nghĩ thôi cũng cảm thấy nghẹn ngào.
"Giờ, ăn cướp, cũng không dễ làm nữa rồi."
Sau đó hắn ai oán mở trữ vật giới chỉ của Ngao Trường Đạo.
Vốn biểu cảm đang ai oán, sau một khắc vẫn là ai oán, mà lại càng thêm ai oán.
Không kìm được chửi mẹ: "Ta quả nhiên thọc phải ổ quỷ nghèo rồi."
"Chỉ chút vốn liếng này cũng không cảm thấy ngại khi xưng trưởng lão Ngao gia?"
"Còn không bằng số tiền ta có đâu."
Trong trữ vật giới chỉ của Ngao Trường Đạo có không ít vật liệt, vật liệu cấp năm, cấp sáu nhiều hơn của Ngao Tăng nhiều lắm, tính giá trị cũng phải tám, chín ngàn vạn.
Nhưng linh thạch chỉ có chưa đến hai ngàn vạn.
Đối với Lữ Thiếu Khanh mà nói, vật liệu có nhiều cũng không khiến hẳn vui vẻ bằng linh thạch.
Nhìn số linh thạch ít như vậy, Lữ Thiếu Khanh không kìm được suy đoán: "Không phải Ngao Tăng mượn hắn linh thạch để kiếm tiền chuộc đấy chứ?"
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có lời giải thích này hợp lý.
Nếu không, một vị trưởng lão Hóa Thần, linh thạch không đến hai ngàn vạn, nói ra có thể chọc cười chết một đám người.
Sau khi Lữ Thiếu Khanh kiểm kê một chút liền cho Ngao gia một đánh giá: "Gia tộc quỷ nghèo!" "Ngay cả trưởng lão còn nghèo như vậy mà còn không biết xấu hổ tự xưng là một trong ngũ gia tam phái?"
Lữ Thiếu Khanh vạn phần ghét bỏ, hung hăng khinh bỉ Ngao gia một phen rồi ánh mắt mới dời vào trong chiếc trữ vật giới chỉ cuối cùng trong tay.
Trữ vật giới chỉ của Mị Bắc Lạc!
Trước khi mở ra, Lữ Thiếu Khanh âm thầm cầu nguyện một phen: "Cho ta một chút niềm vui bất ngờ đi mà!"
Mở trữ vật giới chỉ của Mị Bắc Lạc, hai mắt Lữ Thiếu Khanh lập tức tỏa sáng, vui mừng: "Không hổ là Mị gia, có tiền hơn Ngao gia."
Trữ vật giới chỉ của Mị Bắc Lạc so với trữ vật giới chỉ của Ngao Trường Đạo mà nói, bên trong nhiều vật liệu hơn, linh thạch cũng nhiều hơn.
"Ôi, ôi, không tệ, đây mới là dáng vẻ trưởng lão của thế lực lớn nên có."
Tìm hiểu trong trữ vật giới chỉ, đủ các loại vật liệu, đan dược rực rỡ muôn màu, còn giàu hơn cả một môn phái cỡ nhỏ.
Vật liệu cấp năm, cấp sáu còn nhiều hơn cả của Ngao Tăng.
Linh thạch có hơn 60 triệu, hai mắt Lữ Thiếu Khanh cứ nhìn đăm đăm.
Tính ra, tổng giá trị trữ vật giới chỉ của Mị Bắc Lạc trên hai trăm triệu.
Lữ Thiếu Khanh chảy cả nước bọt nhưng sau đó lại đau lòng không tôi.
"Cũng không biết đã biến mất trong hư không mất bao nhiêu, tim ta đau quá."
Bạo lực phá giải, không gian bên trong bị phá hỏng, có lẽ có rất nhiều vật liệu và linh thạch bị biến mất chôn vui tròng hư không. Dựa theo giá trị bây giờ để tính, có lẽ, giá trị trữ vật giới chỉ của Mị Bắc Lạc phải khoảng bốn năm trăm triệu.
Bốn, năm mục tiêu nhỏ, nghĩ thôi cũng thấy đau lòng rồi.
"A?" Lữ Thiếu Khanh bỗng nhiên chú ý thấy một tảng đá màu xám tro, lớn bằng đầu nắm tay, hắn lấy ra, lập tức cảm nhận được sự bất phàm bên trong.
"Bảy, cấp bảy?" Con mắt Lữ Thiếu Khanh trợn thật lớn.
Chỉ riêng tảng đá này giá trị cũng vượt qua tất cả số vật liệu của linh thạch của mấy cái trữ vật giới chỉ cộng lại.
Vật liệu cấp bảy, có thể gặp không thể cầu.
Mặc dù Lăng Tiêu Phái truyền thừa đã lâu nhưng cũng không có vật liệu cấp bảy. Trên tay Lữ Thiếu Khanh có không ít vật liệu cấp sáu nhưng hắn cũng không có vật liệu cấp bảy.
Có lẽ Ngũ Thải Tốn Ma Thạch cũng được tính, nhưng đã bị nổ mất rồi.
Ngô Đồng Thần Thụ có lẽ là vượt qua vật liệu cấp bảy, cho nên Lữ Thiếu Khanh không có vật liệu cấp bảy. Chương 1626
"Không hổ là Mị gia!" Lữ Thiếu Khanh không kìm được cảm thán: "So với loại gia tộc quỷ nghèo như Ngao gia đúng là hoàn toàn khác biệt!"
"Đây mới là dáng vẻ trưởng lão nên cót"
Giá trị của Ngao Trường Đạo và Ngao Tăng cộng lại cũng không bằng MỊị Bắc Lạc.
Mị Bắc Lạc mới là phú hào thật sự, còn Ngao Trường Đạo và Ngao Tăng giống thương nhân nhỏ, giả vờ làm kẻ có tiền.
Sau khi cảm thán xong, Lữ Thiếu Khanh quyết định: "Có cơ hội vẫn nên cướp của người tốt Mị gia, quỷ nghèo Ngao gia chết hết đi, nỗ lực và thu nhập đúng là không đi đôi với nhau." Bỗng nhiên, hắn cảm thấy tay mình chợt nhẹ đi, cúi đầu nhìn, không biết Mặc Quân xuất hiện từ lúc nào.
Lén lén lút lút, cõng khoáng thạch cấp bảy định chuồn đi.
"Làm gì?" Lữ Thiếu Khanh nổi giận, kéo Mặc Quân đến trước mặt, phun nước bọt: "Tuổi còn nhỏ còn học thói trộm đồ à”
"Có chút đồ tốt, ngươi liền xuất hiện, cái đồ ăn hàng nhà ngươi!"
"Cái thanh chùy nát kia, ngươi ăn xong rồi à?"
Đạt được một thanh chùy cấp sáu từ chỗ Ngao Trường Đạo, Mặc Quân đã lập tức đòi ăn.
Tính toán thời gian cũng hơn nửa năm rồi, hẳn là cũng gặm xong rồi.
Mặc Quân ôm thật chặt khoáng thạch cấp bảy, gương mặt tràn đầy tươi cười: "Lão đại, cái chùy nát kia ăn không ngon, ta cảm thấy thứ này ngon hơn."
Lữ Thiếu Khanh đầy rẫy bất thiện nhìn chằm chằm nó: "Vũ khí cấp sáu, ngươi lại dám nói nó khó ăn?"
"Còn nữa, ngươi ăn xong rồi, một cái rắm cũng không thả sao?"
Mặc Quân gặm xong vũ khí cấp sáu, giờ phẩm cấp vẫn là cấp năm.
Mặc Quân cười khì khì: "Ăn xong cái này, ta tuyệt đối có thể thăng cấp."
Ăn hàng!" Lữ Thiếu Khanh há miệng, nước bọt phun đầy người Mặc Quân: "Đây là khoáng thạch cấp bảy, ngươi có biết trị giá bao nhiêu linh thạch không?”
"Lão đại, ngươi đánh chết ta, ta cũng không buông tay!" Mặc Quân ôm chặt khoáng thạch, dường như hận không thể hòa tan mình vào trong khoáng thạch.
Lữ Thiếu Khanh lộ ra rất bất đắc dĩ: "Ta kiếp trước rốt cuộc tạo nghiệt gì mà nuôi phải một đám ăn hàng như các ngươi!"
Cuối cùng ném Mặc Quân và khoáng thạch sang một bên, hung tợn nói: "Sau khi ăn xong còn không thăng cấp, ta hòa tan ngươi luôn."
"Lão đại, ta yêu ngươi!"
"Cút, cút, cút."
Lữ Thiếu Khanh nhìn Mặc Quân ôm khoáng thạch cấp bảy chạy sang một bên thổn thức phiền muộn không thôi.
Khoáng thạch cấp bảy cầm đi bán sẽ bán được bao nhiêu linh thạch?
Một trăm triệu, hai trăm triệu, ba trăm triệu?
Có tiền cũng không mua được. Nhưng vừa nhớ tới tự đổi linh thạch, cuối cùng bị tiểu đệ Tử Quỷ bắt chẹt, trong lòng hắn lại dễ chịu một chút.
Dù sao Mặc Quân cũng là bội kiếm bổn mệnh của mình.
"Được rồi, dù sao cũng là kiếm của mình, không đáng tức giận."
Lữ Thiếu Khanh chỉ có thể an ủi chính mình như thế.
Kiểm kê lại thu nhập lần này, Lữ Thiếu Khanh lại mặt mày hớn hở, linh thạch vượt qua một trăm triệu, vật liệu giá trị càng vượt quá hai trăm triệu.
Lần này xem như thu nhập lớn.
"Trung Châu, quả nhiên là một nơi tốt."
Lữ Thiếu Khanh cảm thán, không hổ là châu trung tâm của Thập Tam Châu.
Kiếm linh thạch cũng nhanh nhất. Cộng với số tích lũy trước đó, giờ Lữ Thiếu Khanh đã có một trăm năm mươi lăm triệu viên linh thạch trên người.
Lại đạt thành tựu một mục tiêu nhỏ rồi.
Tính toán thử, đủ để hắn ở Thiên Ngự Phong làm trạch nam một khoảng thời gian rất rất dài.
"Lân này thu hoạch rất tốt, tiếp theo đi xem thử Quy Nguyên Các, hi vọng Quy Nguyên Các đừng để ta thất vọng."
"Nhưng, trước khi bắt đầu phải đột phá thêm một chút, tăng thêm chút bảo hộ."
Lữ Thiếu Khanh hiện tại đã là Hóa Thần cảnh giới tầng bốn, đột khá lần nữa, đạt tới cảnh giới tầng năm có thể sẽ có càng nhiều bảo hộ hơn.
Sau đó hắn lắc mình một cái biến mất ngay tại chỗ, tiến vào trong Thời Quang Ốc.
Trên mặt Lữ Thiếu Khanh mang theo khó chịu, dù sao cũng đến tiếp cho tiểu đệ Tử Quỷ áp chế, sao mà vui cho được.
Lữ Thiếu Khanh lên tiếng chào hỏi tiểu đệ Tử Quỷ: "Con em ngươi, ta tới đây."
Trước khi bị nghiền ép, hắn có vài câu hỏi phải hỏi.
Hắn đi đến trước quan tài, gõ bàn một cái: "Chuyện mấy ngày trước của ta là như thế nào?"
Đột nhiên có cảm ngộ rõ ràng, tâm cảnh tiến thêm một bước, nhưng cũng suýt chút nữa giày vò bản thân đến chết.
Ngắm lại còn thấy sợ, nhưng Lữ Thiếu Khanh đã kiểm tra rồi, không phát hiện có vấn đề gì. Nói cách khác không có người trong bóng tối giở trò quỷ với hắn.
Lữ Thiếu Khanh nghĩ mãi mà không rõ, hiện tại hắn có thể hỏi cũng chỉ có tiểu đệ Tử Quỷ.
Nhưng tiểu đệ Tử Quỷ không mở miệng, chung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
Lữ Thiếu Khanh bất mãn, tiếp tục gõ mặt bàn: "Ê, ê, ê, chúng ta bây giờ là châu chấu trên cùng sợi dây, ta xảy ra chuyện, ngươi nghĩ ngươi sẽ ổn sao?"
"Nếu ngươi cứ thế này, ta cũng không khách khí với ngươi."
Lữ Thiếu Khanh càng nói càng khó chịu, ăn nhiều linh thạch của ta như vậy, còn ở đây giả vờ làm mỹ nam tử yên tính?
"Em gái ngươi, ngươi ở thời đại nào vậy, lễ nào muốn trưng cầu ý kiến của ngươi cũng phải trả phí sao? Ai tập cho ngươi thói xấu này vậy?
"Ngươi muốn chơi im lặng là vàng đúng không? Được, ta và ngươi chơi."
Lữ Thiếu Khanh càng nói càng tức, đã đến giai đoạn muốn bộc phát, nước bọt điên cuồng phun lên tâng sáng lấp lánh trên quan tài, hắn lấy bút lông ra, chỉ vào quan tài nói: "Thử im lặng thêm một chút đi?"
Qua hai hơi thở, một đạo thần niệm truyền vào trong đầu Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh ngây ngẩn cả người: "Hiện tại biết không có lợi cho ta? Thế nào gọi là không có lợi cho ta?"
"Nói ta biết, ta không tin có thể có gì xấu đấy? Ta không biết mới là chuyện xấu."
Sau một khắc, lại một đạo thần niệm truyền vào trong đầu hắn: "Biết rồi, có thể sẽ có tồn tại còn cường đại hơn Tế thần tới tìm ngươi, ngươi chắc chắn giờ ngươi muốn biết chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận