Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1981

Chương 1981Chương 1981
Nhóm dịch: Thiên Tuyết Cương phong chồng chất như đứt gãy, vô số cương phong hóa thành đao gió xé rách tất cả mọi thứ.
OànhI
Một tiếng vang thật lớn, hai cô sức mạnh va chạm.
Máu tươi điên cuồng phun ra khắp toàn thân Doanh Kỳ, nhưng nàng ta vẫn cứng rắn đứng tại chỗ.
Dù toàn thân che kín vết thương, lúc nào cũng có thể chia năm sẻ bảy, nàng ta muốn đóng đỉnh bản thân tại đây, tử chiến không lùi. Toàn Diệu hơn rung động, linh khí trong cơ thể vận chuyển hỗn loạn.
Mặc dù bị thương không nặng, nhưng cũng đủ để khiến cho hắn ta mất hết mặt mũi.
Hắn ta đang ở trong tình trạng toàn thịnh mà vần không thể làm gì được Doanh Kỳ
Thế này làm sao có thể kiếm thêm điểm trước mặt tiền bối được?
“Đáng chết!” Sát ý tăng vọt, Toàn Diệu gầm thét: “Doanh Kỳ ngươi muốn chết!”
Doanh Kỳ cười lạnh, hệt như bản thể của mình, hung ưng cao cao tại thương kiêu ngạo nói: “Nếu không phải Mặc Họa, cắn bản ngươi không phải là đối thủ của ta.”
“Chết đến nơi rồi mà còn mạnh miệng.” Toàn Diệu càng nổi giận: “Hôm nay dù Thiên Vương lão tử có tới cũng không thể nào cứu được ngươi.”
“Chết đi cho tal”
Toàn Diệu phẫn nộ dứt khoát biến trở về bản thể, một con chó to lớn xuất hiện, nhe cái răng nanh sắc nhọn, tỏa ra phong mang dọa người. Rống!
Toàn Diệu nhào lên, há ngoác miệng, hung tợn cắn tới Doanh Kỳ
Toàn Diệu bên đối diện nhào lên, sắc mặt Doanh Kỳ có vẻ thất lạc, nhưng sau đó lại lập tức chuyển thành kiên định. Đã đánh không lại, nhảy không xong, thì đồng quy vu tận đi.
Cho dù có chết cũng phải kiếm cái đệm lưng trước đã. Nghĩ đến đây, linh khí trong cơ thể Doanh Kỳ vận chuyển, một cô khí tức bất đầu tràn ngập.
Nhưng ngay khi cỗ khí tức này tràn ra, một thân ảnh màu trắng đã xuất hiện ngay trước mặt Doanh Kỳ, cầm trường kiếm trong tay, phong mang tất lộ.
Kiếm quang phóng lên tận trời, óng ánh mềm mại như Thần Long xuất thế.
Kiếm ý như mưa to gió lớn cọ rửa.
Bao lấy Toàn Diệu không chút phòng bị.
Phụt, phụt.
Kiếm ý sắc bén cắt đứt mọi thứ.
Toàn Diệu gào thét mà đến bị kiếm quang bao phủ, chớp mắt đã cuốn ra vô số máu tươi, huyết vụ khuếch tán, sau đó biến mất trong cương phong.
“AI”
Toàn Diệu vội vàng không kịp chuẩn bị, kêu lên thảm thiết, vội vàng thu tay lui lại. Doanh Kỳ ngạc nhiên! Cái bóng màu trắng tựa như Kiếm Thần từ trên trời rơi xuống.
Một kiếm đồ diệt cái võng quỷ mị trên thế gian.
Doanh Kỳ là tộc trưởng Ưng tộc, sống bao nhiêu năm, khám phá ra sinh tử từ lâu, với nhiều chuyện trên thế gian cũng chỉ thấy nhàn nhạt, rất ít chuyện bên ngoài có thể khiến cho nàng ta gợn sóng trong lòng.
Nhưng lần này, trái tim của nàng ta không nhịn được mà nhảy lên một cái.
Vốn cho rằng chắc chắn sẽ phải chết, không ngờ lại nghênh đón được cơ hội thay đổi.
Doanh Kỳ cảm giác thật nhỏ bé bất lực, như đang bị thiên địch truy sát, may mà trốn qua được một kiếp.
Trái tim nhảy lên kịch liệt, cảm giac sống sót sau tai nạn khiến cho hơi thở của nàng ta trở nên dồn dập nặng nề hẳn. Doanh Kỳ nhìn bóng lưng màu trắng trước mặt, thẳng tắp như sống kiếm, sắc bén như lưỡi kiếm.
Như một thanh thần kiếm chỉ thẳng lên trời, bễ nghễ thiên hạ. Thân thể nhân loại có vẻ hơi gầy yếu, nhưng lại cho người ta một sự an tâm không gì sánh kịp.
Dường như đứng sau lưng hắn, dù cả thế giới này có bị hủy diệt cũng có thể được che chở.
Hắn.. là ai?
Doanh Kỳ hiếu kỳ, nàng ta muốn đi lên gọi đối phương quay đầu lại, muốn nhìn rõ khuôn mặt thật của người này.
“Ngươi là ai?” Lúc này, giọng nói tức hổn hển của Toàn Diệu vang lên: “Ngươi đang tìm cái chết sao?”
“Ngươi có biết ta là ai không?”
Không phải tiền bối đang âm thầm quan sát chứ?
Nếu không, đừng nói là kiếm thêm điểm, không trừ bớt điểm mình đã phải cám ơn trời đất rồi.
“Chó má!” Một âm thanh uể oải vang lên.
Mặc Họa, Toàn Diệu giật mình nhìn người vừa tới. Doanh Kỳ quay đầu, thấy được người tới thì giật mình hô lên: “Liễu trưởng lão?” Chính là đoàn người Lữ Thiếu Khanh.
Liễu Xích phẫn nộ nhìn chằm chằm Mặc Họa: “Mặc Họa, ngươi muốn làm gì?”
Mặc Họa giật mình, trong lòng sinh ra vài phần kiêng ky, trong ấn tượng của hắn ta, Liễu Xích cũng không phải thú dễ trêu chọc.
Liễu Xích lại có lai lịch bí ẩn, dù hắn ta là Vương của phi cầm tộc cũng không biết rõ nội tình của Liêu Xích.
Nhưng Mặc Họa cũng không sợ Liễu Xích, cười ha hả nói: “Liễu trưởng lão, ngươi đến rất đúng lúc, nhanh chóng giết nàng ta đi. Nàng ta đã phản bội phi cầm tộc.”
Toàn Diệu cũng vội vàng phụ họa: “Không sai, không chỉ phản bội phi cầm tộc, mà còn là phản bội toàn bộ Yêu tộc.” “Lấy danh nghĩa là Vương của tẩu thú tộc, ta cam đoan với ngươi.”
Ánh mắt Liễu Xích lại càng lạnh lẽo như băng, trong lòng đã nổi lên sát ý nồng đậm. Tiểu tử hỗn đản kia nói không sai, Vương của phi cầm tộc và tẩu thú tộc đều có vấn đề. Hung Trừ cũng đằng đằng sát khí: “Toàn Diệu, ngươi có biết mình đang làm gì không?” “Ngươi mới là kẻ phản bội Yêu tộc.”
“Ngươi là ai?” Toàn Diệu hung tợn nhìn chằm chằm vào Hung Trừ, sau khi cảm nhận được khí tức của hắn ta, Toàn Diệu mới giật mình: “Ngươi... ngươi là Hung Trừ?”
“Không phải ngươi đã vẫn lạc trong Thận Cốc ư?”
Lữ Thiếu Khanh nói: “Được rồi, đừng có ở đây chắp nối quan hệ nữa.” “Đừng có giả bộ như ai cũng rất quen thuộc nữa.”
Lữ Thiếu Khanh nhìn thẳng vào Mặc Họa: “Đúng không, Xương Thần?”
Hắn vừa dứt lời, Liễu Xích và Hung Trừ lập tức rùng mình, sắp sợ tè ra quần rồi. “Xương.... Xương Thần?” “Hắn ta là Xương Thần ư?” Hai người biết được thân phận và thực lực của Xương Thần thì cùng hô lên kinh ngạc.
Khiến cho Doanh Kỳ và Toàn Diệu nghi hoặc không thôi. Xương Thần là ai?
Nghe có vẻ rất trâu bò đấy nhỉ.
Kế Ngôn cũng quay đầu lại hỏi Lữ Thiếu Khanh: “Hắn ta chính là Xương Thần ư?” Chiến ý đã bắt đầu bộc phát, đấu chí đã bắt đầu thiêu đốt. “Nói nhảm, huynh không ngửi được mùi khai kia à?” Lữ Thiếu Khanh phẩy phẩy trước mũi, mặt mày nhăn tít lại chán ghét: “Cái mùi vị này cách xa vạn dặm ta cũng có thể nghe được, buồn nôn chất ta rồi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận