Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2715: Biến trở về hình người, nôn nước bọt cũng nhiều điểm (length: 7207)

Quản Vọng sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, tiếp tục lấy tư thái người lớn tuổi dạy bảo Lữ Thiếu Khanh, "Thần Vương là bậc nào cường đại, ngươi nhóc con, dám đối Thần Vương xuất kiếm, ngươi không sợ chết à?"
"Nhóc con, nghe ta người lớn tuổi này khuyên một lời, có thời điểm nhịn một chút, lùi một bước, không phải chuyện mất mặt gì."
"Còn sống thì lo gì không có củi đốt!"
Lữ Thiếu Khanh nhìn Quản Vọng, nháy mắt mấy cái, sau đó lần nữa nhỏ giọng hỏi Tiêu Y, "Tiền bối bao nhiêu tuổi? Đã lú lẫn đến mức này sao?"
Quản Vọng lần nữa biểu tình ngưng trọng, cái thằng nhóc này, nói chuyện không thể nào dễ nghe chút à?
Tiêu Y lắc đầu, "Chính hắn nói sống hơn ba mươi triệu năm, lúc trước hắn cũng từng nói như vậy với Đại sư huynh."
"Đại sư huynh có để ý hắn không?" Lữ Thiếu Khanh lần nữa hỏi.
Tiêu Y liếc nhìn mặt Quản Vọng đang đen lại, cười hắc hắc, "Đương nhiên không rồi."
Tiêu Y phát hiện một chuyện thật buồn cười.
Quản Vọng trước đó cũng từng nói như vậy với Kế Ngôn, sau đó bị Kế Ngôn làm cho kinh ngạc hết lần này đến lần khác.
Hiện tại cũng như thế, bị Lữ Thiếu Khanh làm cho kinh ngạc.
Lữ Thiếu Khanh lập tức khiển trách, "Đồ sư huynh hỗn đản, đối tiền bối sao có thể bất kính như vậy?"
"Đặc biệt là những tiền bối lẩm cẩm tuổi già như vậy, càng phải tôn trọng hơn."
"Thông cảm cho người già!"
Mẹ kiếp!
Quản Vọng mũi lại lệch một cái, thằng nhóc này, thật không đáng yêu.
Giảo hoạt! Đáng ghét!
Quản Vọng trong lòng lần nữa âm thầm kết luận.
Lữ Thiếu Khanh chắp tay với Quản Vọng, "Tiền bối, ta thay cho thằng sư huynh hỗn đản kia của ta xin lỗi ngươi."
"Ngài cũng đừng chấp nhặt với hắn, cũng sắp xuống mồ rồi, đừng nổi giận, động khí sẽ càng nhanh xuống lỗ."
"Mẹ kiếp!" Quản Vọng không nhịn được, tư thái trưởng bối duy trì không nổi, chỉ vào Lữ Thiếu Khanh quát, "Nhóc con, ngươi cố ý à?"
"Ta sống hơn ba mươi triệu năm, nhưng không có nghĩa là ta đã già rồi."
"Bây giờ ta vẫn có thể tè gió ba trượng, ta vẫn còn trẻ..."
Bước vào Tiên Giới, trở thành Tiên nhân có thể bất tử bất diệt, có thể tiếp tục trường tồn, ba mươi triệu năm đối với vô tận thời gian mà nói hoàn toàn chính xác không đáng gì.
Theo cách chia của người phàm về một đời người, ba mươi triệu năm có thể nói là thời kỳ hài nhi.
Quản Vọng không thừa nhận mình là ông già, càng không thừa nhận mình là ông già lú lẫn.
Lữ Thiếu Khanh cười càng vui vẻ, nhìn chằm chằm phía dưới của Quản Vọng, "Không phải chứ, ông mới tè ba trượng?"
"Già rồi, eo không được, thận cũng không được, cần tẩm bổ không?"
"Ông cảm thấy tè ba trượng rất lợi hại, ta chúc ông về sau cả đời đều tè ba trượng, không được hơn chút nào."
"Mẹ kiếp!" Quản Vọng tức đến mặt tái mét, hắn giậm chân, "Nêu ví dụ thôi, nêu ví dụ thôi, ngươi không hiểu à?"
Tè ba trượng là tiêu chuẩn của phàm nhân, hắn quên mất.
Quản Vọng hung hăng nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, hắn còn không biết rõ chân tướng của Lữ Thiếu Khanh, đúng là uổng phí sống lâu như vậy.
"Hay cho tên nhóc hỗn đản nhà ngươi!"
Quản Vọng tức đến nghiến răng, cái gì mà tôn kính tiền bối đều là giả.
Ngoài miệng tôn kính, trên thực tế là muốn chế giễu hắn.
Tiêu Y ở bên cạnh bất mãn nói, "Quản gia gia à, nhị sư huynh của ta là thật lòng tôn kính ngài."
"Nể mặt ngài, ngài lại còn làm bộ, dựa vào tính tình của nhị sư huynh ta, không đánh cho ngài một trận đã là khách khí với ngài lắm rồi."
Thật là, ông đúng là tự mình chuốc lấy.
Tiêu Y hiểu Lữ Thiếu Khanh, Lữ Thiếu Khanh sau khi gặp Quản Vọng, biết Quản Vọng là tổ tông của Quản Đại Ngưu, Lữ Thiếu Khanh hoàn toàn lộ ra rất tôn kính, là tôn kính từ trong lòng.
Hắn và Quản Đại Ngưu là bạn bè, đối với tổ tông của bạn, nhất định phải nể mặt.
Nhưng khi Lữ Thiếu Khanh tỏ ra cung kính, Quản Vọng lại bắt đầu giả bộ.
Nói thẳng ra chính là cậy già lên mặt, dùng tư thái trưởng bối dạy bảo Lữ Thiếu Khanh.
Như vậy, Lữ Thiếu Khanh khẳng định không vui.
Ta nể mặt ngươi, ngươi không nể mặt ta?
Vậy thì còn nể mặt mũi gì nữa.
Quản Vọng hiểu ra, biết thái độ của mình có vấn đề.
Mặc dù biết, nhưng hắn không có ý định thay đổi, càng không có ý định nói xin lỗi gì.
Nực cười, hắn thế nào cũng tính là tiền bối, sao có thể cúi đầu xin lỗi tiểu bối được.
Hắn hừ một tiếng, "Khẩu khí lớn thật đấy."
"Nhóc con, ngươi bây giờ còn có thể động tay?"
Sắc mặt Lữ Thiếu Khanh trắng bệch, khí tức không được tốt lắm.
Lữ Thiếu Khanh ôm ngực, lắc đầu, "Không thể!"
"Thần Vương quá mạnh, không còn chút sức lực."
Khác với những tiên nhân Thận Hư yếu đi khi xuống hạ giới.
Thần Vương ở Tiên Giới là trạng thái hoàn mỹ trăm phần trăm, thực lực chưa từng suy yếu chút nào.
Chặt đứt một đốt ngón tay của Thần Vương đã là cực hạn của Lữ Thiếu Khanh.
Nếu Thần Vương đến đây lần nữa, Lữ Thiếu Khanh chỉ còn cách chạy trối chết.
Quản Vọng nghe xong, sắc mặt lập tức chuyển vui vẻ, cười hắc hắc, "Hắc hắc, cho nên, nhóc con, ngươi đừng có khoe mẽ trước mặt ta!"
"Tiểu bối phải có dáng vẻ của tiểu bối!"
Lữ Thiếu Khanh nghiêng đầu, sắc mặt cổ quái hỏi Quản Vọng, "Ta nếu muốn khoe mẽ thì sao?"
Quản Vọng cười càng tươi hơn, trông có vẻ hơi nham hiểm, "Ta không ngại cho ngươi biết sự lợi hại của tiền bối Tiên Giới."
"Ọe. . ."
Tiểu Hắc biến trở về hình dạng chim, đứng trên vai Lữ Thiếu Khanh nhổ nước miếng về phía Quản Vọng.
Lữ Thiếu Khanh lập tức bắt lấy Tiểu Hắc, "Ai bảo ngươi vô lễ như vậy?"
"Sao có thể như vậy?"
Sắc mặt Quản Vọng dịu đi một chút, coi như thằng nhóc nhà ngươi có chút lương tâm.
Mẹ kiếp, từ khi ngươi xuất hiện, ta đã bị con chim này của ngươi nhổ nước bọt mấy lần rồi.
Lữ Thiếu Khanh túm Tiểu Hắc, dạy dỗ, "Nhổ nước miếng, mồm con chim nhà ngươi có thể nhổ bao nhiêu?"
"Đến, biến về hình người, mồm lớn một chút, nhổ nước bọt cũng nhiều một chút..."
Phụt!
Quản Vọng thổ huyết.
Cái tên nhóc hỗn đản này, thật đáng ghét.
Có lương tâm?
Táng tận lương tâm thì có.
Nhìn Tiểu Hắc rất nghe lời biến về thành một cô bé, nhổ nước miếng về phía hắn.
Quản Vọng đau đầu nhức óc, chim nhỏ tốt biết bao, cô bé tốt biết bao, sao lại nhận phải một người cha không đáng tin vậy?
Quản Vọng đấm ngực, giận dữ quát, "Nhóc con hỗn đản, hôm nay ta sẽ lấy thân phận của một trưởng bối đến giáo huấn ngươi một trận, để ngươi nếm trải sự hiểm ác của Tiên Giới."
Ta mà không ra oai thì ngươi nghĩ ta là mèo ốm chắc?
Tiêu Y vội vàng khuyên can, "Đừng mà Quản gia gia, ông không phải là đối thủ của nhị sư huynh con đâu."
Không khuyên thì còn tốt, vừa khuyên, Quản Vọng nổi giận, "Thật sao? Ta ngược lại muốn xem xem nhị sư huynh của ngươi lợi hại cỡ nào."
Dù sao cũng đã quyết định giáo huấn nhị sư huynh của ngươi một trận rồi, bây giờ cơ hội tốt đẹp, lúc này không ra tay, thì đợi đến bao giờ?
Quản Vọng quay đầu lại, hét lớn, "Nhóc con, ngươi qua đây..."
Nói còn chưa hết câu, một nắm đấm không ngừng phóng to trước mặt hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận