Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 744 - Nam Hoang này là phạm vi hoạt động chủ yếu của phản nghịch



Chương 744: Nam Hoang này là phạm vi hoạt động chủ yếu của phản nghịchNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmCuối cùng, Lữ Thiếu Khanh chỉ có thể lấy ra một chiếc phi thuyền nhỏ, để Úc Linh lái, mang theo hai thương binh là hắn và Thái Úc đi thẳng về phía Vĩnh Ninh thành.Úc Linh xếp bằng ở đầu thuyền, khống chế phi thuyền đi xuyên qua rừng rậm.Nơi này là biên giới của khu rừng nên không có quá nhiều nguy hiểm.Thái Úc dựa lưng vào phi thuyền, nhìn bóng lưng uyển chuyển của Úc Linh.Mỹ nhân lạnh lùng, tính cách cứng cỏi khiến Thái Úc dấy lên kích động muốn chinh phục.Nhìn dáng người uyển chuyển không thể che giấu được dưới bộ quần áo màu đen của Úc Linh, trong mắt Thái Úc lộ ra tia tham lam.Hắn ta liếm môi một cái, đến hỏi Lữ Thiếu Khanh: “ Trương Chính công tử, không biết vị cô nương này là?”“Tỷ tỷ của ta, thế nào?” Trong mắt Lữ Thiếu Khanh lóe lên tia khác lạ, vẻ mặt tươi cười, thái độ vô cùng tốt, hỏi gì đáp nấy: “Xinh đẹp không?”Thái Úc gật đầu, trong mắt hắn ta, Úc Linh là một mỹ nhân.Lữ Thiếu Khanh cười híp mắt nói: “Thích không? Đưa lễ, ta đưa tỷ ấy đến tận giường ngươi.”Phi thuyền dừng lại một chút.Tim Thái Úc giật thót, cái tên này gặp linh thạch là sáng mắt, chắc chắn lại muốn đòi một khoản lớn rồi.Hừ, đến Vĩnh Ninh thành, ta không cần lễ hỏi cũng có thể đạt được nàng ta.Hắn ta khoát tay, bày tỏ không có ý định này.Lữ Thiếu Khanh nói: “Đừng mà, ta là người không thích đòi sính lễ quá cao, có điều đây là tỷ tỷ ta, ngươi đưa ta mười vạn, tám vạn viên linh thạch gì đó là được.”Mười vạn tám vạn? Còn nói không đòi sính lễ cao?Trong lòng Thái Úc cười lạnh.Đến Vĩnh Ninh thành, mười viên, tám viên ta đều không đưa cho ngươi.Lữ Thiếu Khanh thấy Thái Úc vẫn từ chối liền thở dài, vô cùng tiếc hận nói với Úc Linh: “Tỷ thấy chưa, chẳng ai thèm tỷ cả. Sau này không gả đi được thì biết phải làm sao đây?”Giọng Úc Linh truyền đến, lạnh lẽo như thời tiết giá rét mùa đông: “Ngươi nói nhảm thêm một câu nữa ta sẽ giết hắn ngay.”Khốn kiếp, còn định đem ta đi đổi linh thạch.Chờ thực lực ta đủ rồi, ta nhất định phải giết chết tên khốn kiếp ngươi.Thái Úc căng thẳng, móa nó, chuyện này liên quan gì đến ta?Ngươi muốn giết, ngươi đi giết hắn đi, gây rắc rối với ta thì tính là anh hùng gì?Lữ Thiếu Khanh cũng căng thẳng, một lần nữa cảnh cáo: “Đừng kiếm chuyện với ta.”Thái Úc có thể chết, chí ít là trước khi hắn cầm được linh thạch thì không được chết.Linh thạch hắn chưa lấy được sao có thể để “bố đường” chết được chứ.“Hừ!”Úc Linh hừ lạnh một tiếng, không biết vì sao, nàng ta không có bất kỳ hảo cảm gì với Thái Úc.Nàng ta luôn cảm thấy nụ cười của hắn ta rất dối trá, hơn nữa, đôi mắt kia, rất đáng ghét, hận không thể móc nó ra giẫm nát nó.“Ai, gia môn bất hạnh.” Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, thở dài, nói với Thái Úc: “Để thiếu thành chủ ngươi chê cười rồi.”Trong lòng Thái Úc cười lạnh, ngoài mặt lại nói: “Không sao, tính tình cô nương ấy thẳng thắn, trong Thánh tộc khó tìm được một cô nương như vậy.”Trong lòng hắn ta thầm bổ sung một câu, so với những nữ nhân Thánh tộc khác, nàng ta cũng là mỹ nữ đỉnh cấp.Đối với người thường thích nữ nhân nào được nữ nhân đó như hắn ta, đây là lần đầu hắn ta gặp được nữ nhân có cá tính như vậy, hơn nữa còn là đại mỹ nữ nên đã kích thích dục vọng chinh phục trong lòng Thái Úc.Tuy nhiên bây giờ hắn ta không dám để lộ ra chút ý đồ nào.Giờ ngay cả động một ngón tay hắn ta còn cảm thấy khó khăn.Trước khi trở về lại Vĩnh Ninh thành hắn ta vẫn phải tiếp tục duy trì dáng vẻ công tử hữu lễ khiêm nhường.Bên này Lữ Thiếu Khanh bắt đầu hỏi Thái Úc vì sao lại bị trọng thương ở đây: “Thiếu thành chủ, sao ngươi lại bị thương? Nếu không phải gặp được người tốt như ta nói không chừng giờ ngươi xong đời rồi.”Móa nó, ngươi có biết nói chuyện không vậy?Ngươi mới là người xấu đấy.Nếu không phải vì ta sợ kẻ địch tìm được ta thì ta chẳng để ngươi cứu ta đâu.Còn nữa, ngươi mà tính là người tốt gì chứ?Có người tốt nào lại nhân lúc cháy nhà đi hôi của không?Trong lòng Thái Úc thầm mắng Lữ Thiếu Khanh một trận nhưng ngoài mặt vẫn nở nụ cười nhưng nụ cười nhanh chóng biến mất, nghiến răng nghiến lợi: “Ta gặp phản nghịch.”“Phản nghịch?”Lữ Thiếu Khanh ngạc nhiên, Úc Linh trước mặt cũng giật mình, thậm chí tốc độ phi thuyền cũng vì thế chậm lại.“Đúng vậy, phản nghịch.”Nhắc đến phản nghịch, trên mặt Thái Úc lộ ra sự lo lắng.Vốn hắn ta mang người rời khỏi Vĩnh Ninh thành vốn định vào rừng săn ít thú dữ, tiêu khiển một chút.Kết quả gặp phản nghịch mai phục, sau một đợt kịch chiến, người dưới tay hắn ta đã liều mạng để tranh thủ cơ hội chạy trốn cho hắn ta.Nếu không phải gặp được Lữ Thiếu Khanh, không biết lúc này hắn ta còn sống hay đã chết nữa.Phản nghịch trong miệng hắn là tổ chức phản kháng trên Hàn Tinh, chuyên đối nghịch với Thánh địa.Quan điểm quán triệt của Thánh địa là người Thánh tộc là chủng tộc cao quý nhất thế gian, không phải nhân loại, nhân loại chỉ xứng làm nô lệ của người Thánh tộc.Sau khi Thánh tộc bị trục xuất tới Hàn Tinh, sau khi thời gian dần trôi, một bộ phận người bị trục xuất đã bắt đầu suy nghĩ lại, cho rằng cách làm của bọn hắn đã sai.Bọn hắn cho rằng mình không phải người của Thánh tộc mà là nhân loại.Bọn hắn quyết chiến với Thánh địa, phản kháng cách làm của Thánh địa.Người Thánh tộc gọi bọn hắn là phản nghịch, bọn hắn tự xưng là Phản Thánh quân.Cách hành xử của Thánh địa đối với bọn hắn là đuổi tận giết tuyệt cho nên tình cảnh của bọn hắn còn bi thảm hơn người Tang Lạc.Bọn hắn trở thành kẻ địch của Thánh tộc, một lần nữa bị giết đến mức mai danh ẩn tích.Tuy nhiên những năm nay, bọn hắn lại ngóc đầu trở lại, gây ra không ít rắc rối với Thánh địa.Và Nam Hoang này là phạm vi hoạt động chủ yếu của phản nghịch.

Bạn cần đăng nhập để bình luận